Tuesday, July 27, 2010

Nước Mắt

IMG0676resize[1]

Chưa thấy thằng nào phí nước mắt vì chuyện vớ vẩn như mình. Lần cuối mưa ròng rã 3 ngày 3 đêm là khi chia tay người yêu thứ 5. Giờ nghĩ lại, thấy... nhảm. Nhìn mấy tấm ảnh em Trúc Diễm mắt đỏ hoe, chợt nhớ những lúc mình nên khóc.

Như lúc chủ nhiệm thậm chí chả mấy để tâm tới cậu nhóc xuất phát từ lớp thường, để rồi nó vượt mặt đám gà của bả để nhất trường, nhất quận, ẵm luôn giải quốc gia. "Thằng Mẫn thi cái gì!" Như lúc bả sang nhà mượn mấy bài văn photo làm tư liệu rồi không bao giờ trả lại.

Như lúc 87 bị cố ý ghi thành 8.7 - mất học bổng Marie Curie ở Nguyễn Du lãng nhách. Giải nhất thuộc về đứa học thêm bà Xuân. Vài chục nghìn... cười nhạt.

Như lúc mình bỏ học thêm ông Thảo, bị ba đánh tơi bời, còn nghe một câu chối tai từ vị thầy đáng kính kia: "Để xem nó đủ điểm liệt để vô Lê Hồng Phong không?" Chạm mắt vào con 10 Toán trên bảng điểm, cảm giác đầu tiên chả phải mừng rỡ vì thi đậu, mà hả hê.

Như lúc mình nghe câu, "Cuộc đời thằng này chả đi về đâu" từ mẹ của một đứa (từng là) bạn. Top 10 doanh nhân thành đạt nhất Việt Nam đấy, quý hóa lắm.


IMG_0019

Như lúc bị bọn kỳ thị gọi là Chino.

Như lúc con Aimee dựng đầu dậy nửa đêm, để dọn bãi rác dưới bếp do thằng Brian bày ra.

Như lúc ngay cả ba mẹ còn hằn học mỗi ngày, chỉ vì mình bảo chả tiếp nhận được cái quái gì trong trường nữa, nghỉ!

Mình lớn lên không dễ dàng như lắm kẻ lầm tưởng.

Có bao nhiêu đứa trẻ bị đánh gãy từ cây đũa, cây tráng bánh cuốn cho đến chổi lông gà, chổi quét nhà, dây nịt quất lằn da - để rồi sau đó vẫn đứng dậy, chứng tỏ với ba mẹ rằng nó đúng? Đừng hỏi vì sao phụ huynh tin tưởng mình.

Đọc tiếp →

No comments:

Post a Comment