Sunday, October 9, 2011

Found

Những trận mưa liên hồi không đủ sức cuốn đi nỗi buồn dài dăng dẳng...

Vùi đầu vào Next Top Model, Glee, X-Factor, Modern Family, Hell's Kitchen, Masterchef, gần đây nhất là Just The Two of Us. Cô lập với thế giới bên ngoài và nhìn cách người ta "sống" trên TV. Ha! Nhận ra được một điều, những chương trình thực tế chỉ đang cướp đi những điều thực tế xung quanh ta... Tốt thôi. Vài phút ngắn ngủi để tê liệt cơn đau, vẫn hơn tự dày vò bằng những câu hỏi không lời đáp.

You can run, but you can't hide.

Chạy xa đến nhường nào, cũng không thể lẫn tránh cảm xúc của chính bạn. Như kiểu mình ngại gặp bác sĩ, ngại uống thuốc, nhiều lần bị ốm toàn trùm chăn kín mít, ra hết mồ hôi sẽ... khỏi bệnh. Mà khỏi thật! Đáng tiếc là không thể áp dụng cho vết thương lòng. Nó cứ rỉ máu, rỉ máu, rỉ máu... cho tới lúc bạn muốn đấm vào mặt một ai đấy. Ôi, không biết mình đang viết truyện sến, kinh dị hay bạo lực?

"Ủa, sao ở ngoài thấy bình thường, mà trên blog viết gì... ghê vậy?"

Tới cơn.

Còn bình thường? Tất nhiên vẫn cười, cười sảng khoái là khác. Cười đến khi nào nhận ra mình không cười được nữa, và quay về trạng thái tự kỷ.

Don't push me. Or I'm gonna cut - a - bitch.


bitch_i_will_cut_you_trollcat

You think this is cute?

Photobucket

Do you still think this is cute?

Giai đoạn này đang rất khó khăn với mình. Ai chịu đựng được, mình cảm ơn. Ai bỏ đi ra chỗ khác, mình càng cảm ơn.

Để yêu quý bản thân, cần học cách chấp nhận bản thân.

Ví như mình ngại chửi thề, mình sẽ hạn chế tối đa việc chửi thề, kẻo sau đó lại băn khoăn về từng câu từng từ đã thốt ra. Mình sẽ nhăn mặt khi ngửi mùi khói thuốc, hay từ chối việc nốc ừng ực những loại cồn mình chưa bao giờ thèm khát.

Tuy nhiên, mình cũng không thuộc dạng hiền lành, ngoan ngoãn. Mình hư hỏng theo cách của mình, như một thú tiêu khiển để giải khuây.

Dẫu sao, tốt hay xấu, dữ hay hiền đều là những định nghĩa tương đối mập mờ mà người đời gán cho nhau. Họ có nói thế nào, vẫn không thể thay đổi bản chất bên trong của bạn.

Xù lông nhím, đôi khi để bảo vệ bản thân.

Nhún nhường vâng dạ, đôi khi để công việc thuận lợi, trôi chảy.

Hành động vì thế chưa chắc đã phản ánh suy nghĩ. Mà suy nghĩ của con người mới là ghê gớm nhất, chứ không phải những thứ họ khoe ra cho bạn thấy.

Phức tạp nhỉ?


mistakes

Thế là mình chọn lối đi riêng cho bản thân, cảm xúc bộc phát hoàn toàn ngẫu hứng, để sống đúng nhất với thực chất của mình.

Thi trắc nghiệm, có bao giờ bạn gặp một câu mà bạn hoàn toàn mù tịt chưa? Bạn dựa vào trực giác và đánh A, sau đó nghe xung quanh xầm xì, lại bỏ A và quay sang B. Đến lúc trả kết quả, bạn phát điên vì A chính là đáp án chính xác. Ha ha ha.

Tập trung.

Tại sao cứ lẩn quẩn tìm câu trả lời khi mình đã giữ nó trong lòng bấy lâu?

Đúng là viết ra thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Vậy sao bấy lâu mình không viết?

Vì sợ. Mình tưởng rằng mình không biết sợ ấy chứ. Nhưng mình thực sự sợ đối diện với thất bại, đổ vỡ và máu me. Mình sẽ mải trốn tránh cho đến khi nào đủ can đảm nhìn vào gương mà nói:

"Wake up, bitch. Get over it already."

Đứng dậy nào.

Robbey.

I can be a nice guy and I can be a total bitch.
I am talented and clueless at the same time.
I can bring you laughter and I can do you harm.
U would love my charm yet despise my damn huge ego.

I hate to say it but I told you so
If you love me, you should love my highs and lows.
I am loyal, but can turn dangerous, just so you know
If you play with fire, you will get burned down to zero.

7:58PM Oct 6 2011.