Friday, July 31, 2009

Mirror

Kelvin Photography


Sáng nay vừa đi phỏng vấn cho một tờ báo mà mình yêu thích - nên hy vọng sau khi bài đăng, mình sẽ không phải... ghét nó hahaha. Đùa thôi. Sorry bé phóng viên vì đã đến chỗ hẹn muộn, may mà ẻm công tác gần đó, hix. >_<

Cách đây một năm, "tờ báo lớn nhất Việt Nam" [hên xui] cũng từng liên hệ mình, gửi cho mớ câu hỏi, trả lời mỗi câu một đoạn cũng hết 7 trang A4. Chưa đủ, anh này còn hẹn ra để trao đổi tiếp, và rốt cục là... bài không đăng. Cũng đúng thôi, mình không quen thỏa hiệp, hỏi shock cỡ nào mình cũng trả lời... tới được à. Miễn sao nội dung không bị bóp méo, mình chịu trách nhiệm với tất cả những gì đã phát biểu. It's them that can't handle me, I can handle anything.

Thông thường, mình rất nhanh miệng khi đối đáp, vì bản tính thẳng thắn không che đậy gì cả. Nhưng có một câu khiến mình dừng lại, vì trước giờ chưa thực sự nghĩ tới: "Anh có cho rằng mình là người của công chúng không?" Hmm. Tại sao mình phải là "của" ai nhỉ? Sinh ra đã tự do, sống cũng phải tự do chứ. Robbey chỉ thuộc về Robbey. ^_^ Ai đồng cảm, bắt tay. Ai không, not my problem. Thuộc về quyền sở hữu "của công chúng", làm sao mình còn nảy sinh được những ý tưởng mới nữa? Đám đông đâu phải lúc nào cũng đúng. Hát như Green Day là, "I wanna be the minority!"

Green Day - Minority

Trả nợ xong. Dùng hay không, tùy em. Nhưng nói trước là sẽ không tự nhận tít "Tôi nổi tiếng vì họ tuyệt vời" nha, vì anh chưa từng phát ngôn câu đó. Bạn bè mình tuyệt vời thật, không phủ nhận, nhưng ngay cả họ chơi với mình cũng vì chính bản thân mình. Thà là "Tôi tuyệt vời vì tôi là chính tôi", nghe còn hợp lý hơn. Ngẫm xem, "nổi tiếng" chẳng nằm trong kế hoạch của mình, nên vế " họ tuyệt vời" nghe có lỗi với... bản thân quá. Tóm lại là hem duyệt qua được. Đọc vào sẽ tưởng nói về ai khác chứ không phải Robbey - the wild-hearted, free-spirited one and only Robbey.

À.

Sẵn đây để lại vài lời nhắn gửi với bạn khách hàng nào dám phát ngôn rằng: "Ở ngoài Robbey nhút nhát, không giao tiếp nhiều như trên mạng nên không muốn làm việc chung."


Đọc tiếp »

Thursday, July 30, 2009

Cradlesong

KEL_0358


Chị ah, em vừa đọc mấy bài báo viết lung tung bực mình quá đi. E mà biết đứa nào e "đập" vào mặt nó. Bọn tiểu nhân nhỏ nhen. Chị đừng buồn, cuộc đời hãy sống cho mình và những người thân yêu chị nhé. E hiểu để đc như hnay chị phải rất khổ luyện. Chị có một tinh thần thép mà e luôn học tập. E yêu chị. Thiên hạ chúng nó ác khẩu wá. E mong chị luôn bãn lĩnh, mãi là người e khâm phục. Tức waaaaaaaaa. Cđời lắm đứa rỗi hơi, chuyên đi nói láo. Cđời sẽ trả giá cho tụi tiểu nhân chị ah. E chúc chị vui và hạnh phúc.

Vừa đọc được những dòng trên của model Trang Khàn trên Facebook Hồ Ngọc Hà, bên cạnh không ít comment bức xúc khác của fans và khán thính giả. Như đã nói ở entry trước, nhiều phóng viên hiện nay không sử dụng Sự Thật như chính nó, mà bóp méo và lạm dụng, thêm mắm dặm muối để có cái giật tít. Ca sĩ thì không "dám" kiện tụng gì, càng làm lớn chuyện càng bất lợi cho bản thân - bởi đây là Việt Nam và đã ra đến tòa thì dù thắng hay thua, phần thiệt cũng về người nổi tiếng hơn. Nhưng may thay, độc giả không khờ khạo như họ tưởng. Bạn Trang Khàn nhà mình vốn tính thẳng ruột ngựa mọi lúc mọi nơi, của hiếm đấy, đọc comment mà cười khanh khách. Mạnh miệng nhưng được cái tâm tốt.

Ngộ ha, mỗi khi mình đanh đá (một cách dễ thương kakak) thì lại được mọi người ủng hộ nhiệt liệt hơn. Các bạn đừng khiêu khích... con bò mộng trong mình chứ hehe. Bởi, mình mà đầu tư vào dạng "blog chửi" chắc... câu khách còn dữ dội hơn, nhưng chả tội gì Chí Phèo thế. Con người ai cũng có lúc bức xúc, xã hội vốn hỗn mang mà. Có điều, nếu cái gì cũng chọc tức bạn được, thì sẽ dẫn đến 2 hệ quả: Một là nổi mụn, hai là thiên hạ sẽ đánh xa cái ngọn núi lửa phun lung tung ấy. Một vừa hai phải, sẽ được xem trọng hơn.

Hôm nay, xin giới thiệu "Bài hát trong chiếc nôi" để hạ hỏa, mang lại bình yên cho cả nhà. Bài viết đã được đăng trên tạp chí Yeah1 No. 3 vừa rồi - mình sẽ lần lượt đăng lại review cho 4 albums nhé!


rob-thomas-cradlesong-album-cover

Pop Rock

Rob Thomas - Cradlesong

Sau thành công của album solo đầu tay ...Something to Be từng vươn đến vị trí #1 tại Mỹ và Úc, mãi 4 năm sau, Rob Thomas mới cho ra đời đứa con tinh thần thứ 2 của anh. Fanbase của Rob cũng như Matchbox Twenty vẫn đứng vững phía sau anh, giúp Cradlesong debut ở #3, dù đợt này anh quảng bá không nhiều cho CD.

Điểm - : Lắng nghe Cradlesong, nhiều người sẽ nghĩ rằng, dĩa nhạc này... không hợp thời. Rob như thể đã sáng tác cho sự chuyển mình của thiên niên kỷ. Với những thông điệp to tát được gửi gắm, những bản phối thật hoành tráng, nó sẽ được tôn vinh hơn nếu quay lại thời kỳ Bryan Adams hay Phil Collins đang lên ngôi. Nếu bạn thích dĩa nhạc đầu tiên, có thể sẽ nghe xong Cradlesong và chẹp miệng: Không vui bằng!

Điểm + : Thay vì chạy theo dòng nhạc dễ nghe, đa phong cách như ở Something to Be, bao gồm Latin, funk và cả những giai điệu bạn có thể nhảy theo; Cradlesong thẳng tiến con đường Modern Rock, chốc chốc lại được nêm thêm tí Country vào. Cũng như Sheryl Crow hay Alanis Morissette, nhạc của Rob giờ đây nhẹ nhàng hơn trước, không còn "giận dữ" nữa. Thay vào đó, phần ca từ được chú ý kỹ càng hơn. Single đầu tay Her Diamonds viết về căn bệnh của người vợ đã được giới phê bình hết lời tán thưởng, bởi sự trưởng thành và chín chắn trong âm nhạc của anh.

Nghe khi nào? Ngồi nhâm nhi cà phê, làm bài tập, khi nào bạn muốn có chút triết lý cho bản thân.

Click here to download Cradlesong »

Thất Bại và... Ăn Theo!

KEL_0353


Lâu rồi không bỉ bai một cá nhân cụ thể nào đó trong làng báo, nhưng hôm nay đọc được vài bài báo "thú vị" quá, nên giới thiệu với các bạn luôn. Đây là điển hình của thể loại phóng viên ngu dốt, chỉ nhận tiền mới khen mà mình thường đề cập, nhưng ít khi chỉ đích danh. Riêng ca này khó chữa quá, các bạn kê toa cho thuốc giùm mình.

Cô này trực thuộc báo Lao Động, một tờ mình chưa từng bỏ tiền ra mua, vì đã đọc qua một vài mẩu tin online và thấy trình phóng viên bên ấy cao quá.

Bản chất sự thật chỉ có một. Nhưng thao túng sự thật ấy và khai thác theo hướng tích cực hay tiêu cực là ở người viết. Tour diễn của Music Faces thất bại về mặt doanh thu, đó là sự thật, mình không phải phủ nhận điều đó. Nhưng đằng sau mỗi sự việc luôn có những nguyên nhân khách quan và chủ quan, mà tất cả những người làm nghề đều biết. Ví dụ như chuyện showbiz đóng băng, khủng hoảng kinh tế, dân chúng quen xem "nhạc chùa" trên TV, vv.

Còn nhiều nữa, nhưng kể lể ra chỉ mang tiếng... đổ thừa. Bởi xét cho cùng, thất bại nào cũng có phần thiếu sót của chính chủ thể. Nhạc sĩ Đức Trí cũng thừa nhận tour diễn kỳ này được tiến hành vội vàng quá. Đến gần ngày diễn tại Hà Nội mà còn bị lằng nhằng chuyện giấy phép, không được quyền treo băng rôn trước khi giải quyết xong. Ngay cả với những nghệ sĩ nước ngoài, trước mỗi tour như thế, hoạt động PR phải được thực hiện ít nhất 3 tháng, không chỉ qua media mà còn trên cả những tấm poster và billboard lớn, để dân chúng còn đủ thời gian "truyền miệng" nhau. Đâu phải ai cũng đọc báo hay biết dùng Internet? Thua đầu tiên là ở khâu lên kế hoạch và chuẩn bị.

Tiếp theo là phần kịch bản chưa thật đặc sắc: các ca sĩ lần lượt lên sân khấu thể hiện bài hits của họ (vài phóng viên kể lại, vì không trực tiếp đi xem). Không nghe than phiền nhiều về chuyên môn của từng người, chỉ là sự "đơn điệu" ấy đã khiến nó giống những chương trình đang chiếu trên TV như Âm Nhạc Của Tôi, Thay Lời Muốn Nói, etc.

Đó là những lời "chê" hợp lý mà mình không cần phải có mặt tận nơi mới hiểu.

Nhưng cũng có thể loại gọi là "chê ăn theo", mà cô Minh Thi là điển hình nhất. Dạng này dễ bắt gặp trên mặt báo lắm. Gọi nôm na là... hùa, cứ "ta ghét" là ta nhắm mắt nhắm mũi mà chê bừa.

"Cỗ máy" kiếm tiền cũng chào thua!

Phần đầu tiên, cô này vận dụng Sự Thật (Tour xuyên Việt, Truyền hình) rất khéo léo để dẫn những độc giả ít rành showbiz vào tròng, để họ dễ chấp nhận cái sự thiếu kiến thức của cổ trước khi kịp nhận ra.

Phần sau, haha, đọc nhé:

"Chính vì thế, việc tên tuổi Hồ Ngọc Hà đang hot, mà lại không hút khách chứng minh cho thực tế đó. Bên cạnh giọng ca không có gì nổi bật, việc chọn những ca khúc nhạc dance na ná nhau cũng góp phần làm cô mất điểm, cho dù cả hình thể lẫn trang phục bắt mắt cũng không vớt vát được."

Cho hỏi, nếu không đi xem thì ai biết cô ấy vận dụng hình thể và trang phục bắt mắt như nào? Khán giả không đến xem là do hoạt động quảng bá, chiến lược PR yếu kém, chỉ trừ khi nào ca sĩ đang hát mà người ta lũ lượt bỏ về thì hãy mang yếu tố này vào. Vả chăng, hiện tại bao nhiêu người mẫu đi hát đấy, phần thanh của ai được như Hà Hồ? Lôi cái chuyện muôn thưở ra để bàn, mà lại không chứng minh được vế còn lại. Có thể lực trong giọng của Hà không khỏe bằng Mỹ Tâm hay Hồ Quỳnh Hương, nhưng nhận xét "giọng ca không có gì nổi bật" là không chính xác.

Cô này chắc lười nghiên cứu thị trường. Đề nghị Minh Thi thử khảo sát những người thích Hà Hồ (cộng đồng Facebook chẳng hạn), xem người ta thích Hồ Ngọc Hà vì những yếu tố gì? Hà sở hữu chất giọng riêng biệt, không đụng hàng trong V-Pop. Còn nếu soi xét làn hơi mạnh hay yếu, đề nghị chị nhân tiện review luôn những phần trình diễn live của các ngôi sao hàng đầu thế giới hiện nay: Lady Gaga, Taylor Swift, Rihanna, Katy Perry, vv. (nhạc chính thống, không phải nhạc teen).

Tiếp tục, Minh Thi nhận xét "những ca khúc nhạc dance na ná nhau" càng lòi ra sự thiếu hiểu biết của cổ. Hoặc là cô ấy không nghe Hà Hồ nhiều, hoặc là cô ấy chả biết Dance là cái giống gì. Trong những bài tiết tấu nhanh mà Hà từng thể hiện, có cả Trance - Hip Hop, R&B và Electro. Những dòng này hoàn toàn khác nhau. Cô Minh Thi từng biết qua câu "Vịt nghe Sấm" chưa? Nay có thêm câu "Thi nghe Dance" nhé!


"Tương tự, tiếng là quán quân "thần tượng âm nhạc", nhưng Phương Vy không thoát ra khỏi hình ảnh mờ nhạt của một thí sinh thay vì là một ca sĩ."

Câu này tôi không phải nhận xét nhiều, mắc công lại bảo yêu quý nhau quá nên tâng nhau lên. Cô Thi vểnh tai lên mà nghe cho rõ nhé:

Đọc tiếp »

Wednesday, July 29, 2009

Life is like a box of chocolates...

KEL_0384


Mình từng viết khá chi tiết về chocolate, nhưng đó là một trong những entry thất lạc hoàn toàn sau đợt blog bị hack [lần 1].

Tìm trong kho dữ liệu hết 20 phút vẫn không thấy, tiếc một chút, vì cảm xúc chẳng bao giờ quay trở lại. Còn nhớ, lần đó nghiên cứu sôcôla vì ex của mình nghiện nó... Như Nelly Furtado đã hát, all good things come to an end.

Con người cứ bám víu, dựa dẫm vào những điều họ cho là tốt đẹp, để rồi rơi vào bóng tối vô vọng khi cuộc sống màu hồng ấy biến mất. Người quá. Như loài vật có khi lại hay, bản năng mạnh, ý chí đấu tranh sinh tồn cao. Phải sống chứ. Tồn tại trên thế gian thêm một ngày - đồng nghĩa với hàng loạt cơ hội để biến mọi thứ "better than good".

Ta phụ thuộc vào "trí thông minh" nhiều quá, có khi chính nó quay lại giết ta. Lại liên tưởng đến Forrest Gump, một nhân vật với IQ thấp hơn mức trung bình, đã khiến nhiều người phải suy nghĩ bằng câu nói giản đơn:

Life is like a box of chocolates, you - never know what you're gonna get.

Ngày bé rất ghét ăn loại chocolate đen, vì quá đắng so với vị giác của mình lúc bấy giờ. Nhưng ngẫm lại, nhờ vậy mới có cảm giác thèm những vị khác hơn. Nếu mãi nếm một thứ, chẳng mấy chốc sẽ thấy ngấy nơi chót lưỡi, và hiển nhiên niềm hào hứng khi nhận được một thanh chocolate không nhiều như trước nữa.

Vị đắng như những thử thách, vượt qua được, ta sẽ biết trân trọng những gì xung quanh hơn.

Nhưng thôi, vừa khỏi ốm nên không bàn về vị đắng của... thuốc men nữa. Ta nói, mỗi lần đau họng xong là giọng lại trong vắt, như... học sinh cấp 1. Ngộ hen? Ai đã quen nghe mình dùng giọng trầm ở mấy video trước, sẽ giật mình đôi chút đấy hehe.

Robbey - Happy Working Song (Live)

Ca khúc gốc nằm trong soundtrack của Enchanted - một trong những bộ phim mình thích nhất mọi thời đại. Nguồn cảm hứng khi hát đến từ Giselle, nàng công chúa cá tính nhưng vẫn hồn nhiên đến kỳ lạ. Love her.

Xem video - xì tin không đỡ được. Lyric đính kèm. »

Họp Lớp mùa... Cúm Heo

resized_IMG_5004


Haizz. Mấy hôm rồi có triệu chứng khả nghi của... H1N1: sổ mũi, đau họng, nhức mình (nhảm nhí phết, chung chung như vậy thì bệnh nào chả thế!) Cũng may là hông sốt. Thôi kệ, lâu lâu cho cơ thể yếu đuối một chút, đâu phải lúc nào cũng hơn hớn lên được? Nói thế thôi, vẫn nghêu ngao suốt ngày, vì tự dưng có giọng... trầm khàn giống Hồ Ngọc Hà. Ha ha ha.

Liệu pháp tinh thần hiệu quả lắm đấy, cứ mỗi sớm thức dậy bảo mình phải hết bệnh thì cả ngày hôm đấy sẽ khỏe khoắn hơn hẳn. Xem phim nhiều nên hơi bị ảnh hưởng "sức mạnh của ý chí", nhưng thật vậy, chỉ có bạn mới tự đánh gục bạn được thôi.


resized_IMG_4989

Giờ mới thấy được tác dụng tô cháo hành Thị Nở, hóa thân thành Chí Phèo cũng chả phí (Papa mình bảo post câu này lên blog =.=).

Trời mưa suốt buổi chiều, xem hoạt hình xong ngủ li bì. May mắn đến giờ hẹn lại trời quang mây tạnh, đúng là mình có số... đi chơi. Cảm ơn ông giời và tổ tiên luôn phù hộ hihi.

Lần này họp lớp cấp 3, nhân dịp cô My mèo sắp lấy chồng. Cô này tốt nghiệp xong, vừa làm nghề... đổ xăng cho cty dầu khí, vừa quay lại gõ đầu trẻ tại Năng Khiếu (chịp, chắc nó gõ thật đấy chứ). Ta nói, bạn bè cũ làm giáo viên chục đứa, mà đứa nào thấy cũng... cà tưng. Mai mốt gửi con cháu vào trường phải... né mới được.

Mình đi du học từ cuối năm lớp 10 nên không chia sẻ được nhiều kỷ niệm cũ như các bạn khác, chỉ biết ngồi nghe và... cười thôi. Cũng hay, đâu mấy khi cái mồm của mình bớt nói mà vẫn cảm thấy sảng khoái như rứa? Con My dặn, mai mốt vô bàn tiệc, thấy bàn nào đề chữ Quái Thú thì cứ bay lại. Thiệt, thú tính lắm, ngồi kể chuyện xấu của nhau, bao gồm "người vắng mặt" và cả... giáo viên, cười suốt. Không cảm thấy bị xúc phạm nhé. Cái này gọi là biết trân trọng những... cái khùng để yêu thương nhau nhiều hơn hê hê.

Bỏ lỡ khá nhiều thứ. Không tiếc nuối về khoản thời gian ấy ở nước ngoài, vì cũng đã tích cóp được nhiều trải nghiệm quý báu cho bản thân. Tuy nhiên, vốn tham lam mà hihi, nếu... phân thân được vẫn hay hơn chứ! Kỷ niệm đúng là tài sản quý báu nhất trên đời - không thể quay lại nhặt chúng được, chỉ có thể mang những gì sẵn có làm hành trang cho con đường phía trước.

Hơ. Bệnh. Sến. Rõ. Đang bệnh mà!


resized_IMG_5007

Pó tay với KFC luôn!

Thôi, không nói nhiều nữa, post hình các bạn hehe.

Xem tiếp »

Monday, July 27, 2009

Hồ Trung Dũng - Hoài Niệm

Nhiều bạn thắc mắc rằng, sao mình lên blog chê nhiều quá, trong khi luôn tuyên truyền cách sống "tích cực". Ha ha, câu hỏi này thú vị nhưng nay mới có hứng trả lời. "Chê" không hề đối lập với "tích cực". Nếu bạn "chê" để người khác lấy đó làm động lực tiến bộ, để phát triển hơn sự nghiệp của họ, thì đó là cái chê tích cực.

Tiêu cực là khi bạn miệt thị đối tượng, gọi họ là thằng này con kia, văng tục, chửi thề, so sánh thậm xưng với súc vật. Ai chưa phân định được, có thể tham khảo nội dung vài hot blog khác, sẽ nhận ra rõ sự khác biệt. Mình có thể "câu khách" nhiều hơn nếu để comment bẩn vô tội vạ, cãi nhau ầm ĩ - nhưng làm thế đồng nghĩa với việc thiếu tôn trọng bản thân, bạn bè và độc giả. Thôi, "hot" như này là đủ.

Xem chương trình, không phải cứ lăm le "moi móc" khiếm khuyết ra để chê, mình luôn chờ đợi những điều tốt nhất từ tất cả mọi đối tượng tham gia - cho dù đó là Hồ Quỳnh Hương hay Mỹ Tâm, Bảo Thy hay Khổng Tú Quỳnh. Bạn thấy mình hay dùng từ "thất vọng" không? Phải có hy vọng mới thất vọng được chứ! Mỗi khi chê, đều mong sẽ có sự thay đổi từ người nghệ sĩ, từ ekip thực hiện chương trình. Mình không cạnh tranh với ai trong làng nghệ, nên chả việc chi phải ganh ăn tức ở. Ai thành công, ai có thực lực, mừng cho họ. Showbiz Việt sánh ngang cùng bạn bè thế giới - mình sẽ là người tự hào đầu tiên, chắc chắn thế.


htd01

Album Vàng tháng vừa rồi, rất vui vì có sự góp giọng của Hồ Trung Dũng. Trước đó, mình đã được nhiều phóng viên, đặc biệt là ông bạn thân Nhiêu Huy đề nghị nghe thử dĩa Hoài Niệm - nhưng lu bu quá nên cứ... quên! Thế nên, khi trực tiếp thưởng thức giọng hát ấy trên sân khấu, I've got blown away. Nếu nghe CD trước, có lẽ mình đã không ấn tượng thế, vì chuẩn bị tâm lý rùi còn gì. Anh này outsing tất cả các "sao" trong đêm, kể cả 2 gương mặt thắng giải Hiền Thục và Quang Vinh. Mừng chứ, vì trong "cánh rừng" ca sĩ hiện nay, có mấy người giọng tốt đâu?

Về câu hỏi ở entry trước, vì sao đến thời điểm này anh mới ra solo? - Mình đã tìm được phần trả lời trong bài phỏng vấn từ VnExpress:

Ý tưởng hát riêng ấp ủ từ lâu và tôi cũng từng hát solo trước khi gia nhập nhóm bè Cadillac. Tôi đã định tách nhóm từ năm ngoái, nhưng công việc giảng dạy tại khoa tiếng Đức, ĐH Khoa học Xã hội Nhân văn TP HCM chưa cho phép. Khoa đang thiếu người nên tôi không cam tâm nghỉ dạy.

Đến bây giờ, tôi nghĩ đã đến lúc phải làm, phải cụ thể hóa ước mơ của mình thành hiện thực. Thị trường bão hòa cũng có cái hay riêng của nó. Nếu tôi bước ra lúc thị trường đang ồn ào, nhộn nhịp, chắc gì tôi gây được chú ý. Ngược lại, ngay lúc này, tôi chứng tỏ được khả năng của mình, mọi người có quan tâm thì tên tuổi của tôi sẽ có nhiều thuận lợi để thành công.


Lại thêm một điểm cộng. Như các bạn đã biết, mình vốn trọng những ca sĩ thông minh và có học thức. Trong bất kỳ ngành nghề nào, đầu óc tốt - thành quả sẽ... khác hẳn à. Bạn sẽ biết cách vận dụng "nguồn vốn" của mình một cách hiệu quả hơn, ở trường hợp này là giọng hát. Không phải ai có giọng tốt cũng ca hay, mà họ cần điều khiển, tiết chế, sao cho truyền tải thông điệp bài hát một cách tinh tế đến người nghe. Mình hài lòng với khâu xử lý của anh Dũng trong nỗ lực đầu tay này, kỹ thuật tốt nhưng vẫn giữ được nét riêng, từ cách luyến láy cho đến những chỗ hát to nhỏ.

Chị Thùy Trang từng nhận xét Trung Dũng chưa thể hiện được đa thể loại trong album, nhưng mình thấy điều đó chưa thật cần thiết. Từng nằm trong nhóm bè Cadillac, hẳn anh ấy đã kinh qua đủ các thể loại Pop Rock R&B vv. rồi. Cũng may, Hồ Trung Dũng nhận ra được sở trường là dòng Pop Ballad đậm chất tự sự, cũng như xác định nhóm đối tượng khán giả của mình. Nếu trộn tùm lum như nồi tả pí lù, không khéo ta lại có một dĩa hát của... Quang Vinh.

Thực tế thị trường hiện nay phân định 2 dòng nhạc khá rõ rệt: nhạc xưa và nhạc teen. Vô hình chung để lại một khoảng trống ở giữa. Những bạn ở độ tuổi của tôi (Trung Dũng sinh năm 1982), không còn trẻ nhưng chưa thể gọi là già, tương đối khó để chọn cho mình các ca khúc phù hợp. Tôi muốn mình dung hòa được cả hai để hướng tới thể loại pop trong sáng, nhưng không quá teen, mang chất tự sự mà không quá xưa cũ như nhạc tiền chiến. Chất tự sự cũng là cách để tôi bộc lộ cảm xúc với người nghe.


htd02

Dạo này repeat album Hoài Niệm liên tục nên chia sẻ với cả nhà chút. ^^ Cùng nghe qua ca khúc từng đạt giải Bài Hát Việt, cũng như sự kết hợp ăn ý với Mai Khôi nhé.

Hồ Trung Dũng - Hoài Niệm
Hồ Trung Dũng - Đêm
Hồ Trung Dũng & Mai Khôi - Come What May

PS: Mới biết Mai Khôi cũng là cựu thành viên của Cadillac. I love her music too.


Đệ tử mình có mang máy pro đi chụp show Album Vàng, gửi ảnh hơn cả tuần rùi mà bi chừ mới nhớ ra.

Xem thêm những hình ảnh cận cảnh của Hà Anh Tuấn, Hồ Ngọc Hà, Nhật Tinh Anh, Hiền Thục, Hồ Trung Dũng, Yến Trang, Thu Thủy, Mây Trắng, Ngô Kiến Huy, Bảo Thy & MC Quốc Bình nhé. »

Hèn chi phim Việt Nam...

Hôm qua bé Lan Trinh rủ đi xem Bài Hát Việt sau anh Quỳnh báo Điện Ảnh, nên đành phải bỏ dịp xem em í hát live trên sân khấu lớn - mình luôn có hứng thú với sự phát triển của mỗi giọng ca hậu-Idol nên cũng hơi tiếc.

Từ đầu năm đến giờ chưa theo dõi được một liveshow BHV, mà thấy cánh truyền thông cũng chả ai mặn mà. Chán nhỉ? Sao chương trình âm nhạc nào của nước ta cũng ngày càng đi xuống về chất lượng? Để ý, hễ cứ có ai đó nổi nổi, hàng loạt ca nhạc sĩ lập tức hùa theo "trào lưu". Thậm chí, ngay cả người nghệ sĩ đó cũng... copy lại chính mình, làm nhạc na ná nhau. Lười sáng tạo chính là điều tối kỵ trong nghệ thuật.

Nói đi phải nói lại. Khán giả ta cũng có biết trân trọng "nghệ thuật" mấy đâu. Mang "ranh" là một trong những nước có tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông cao nhất, chứ mình thấy trình độ, dân trí nước nhà còn thấp lắm. Nôm na, dâng cao lương mỹ vị đến tận mồm cũng chả mấy người biết nó là cái giống gì. Học sinh bị bắt ép học mười mấy môn/năm, ra trường có khi chả giỏi được 1/2 môn. Thiệt. Đơn giản nhất là... tiếng Việt, có người viết 10 chữ sai hết 7 chữ - vậy mà cũng cho ra trường. Ta tự hào vì cái gì nhỉ? Vì có tỉ lệ học sinh gian dối cao nhất thế giới à?

Đừng thắc mắc, vì sao âm nhạc nước ta toàn đi sau, bởi có phát triển bao nhiêu cũng vậy. Thấy Mỹ Tâm không? Những ca khúc "dễ nghe" và phối khá sơ sài trong mấy album đầu thì được ủng hộ nhiệt liệt. Về sau, đầu tư bao nhiêu vào hòa âm và kỹ thuật, lại không có hit nào được rầm rộ như trước. May mà Tâm đã có lượng fanbase khủng nhất nhì Việt Nam sau nhiều năm hoạt động nghệ thuật. Những ca sĩ trẻ bây giờ mới khổ, họ ở thế gọng kìm. Ra nhạc "dễ nghe" thì sẽ bị chê là nhàm chán, bao nhiêu người hát rồi; mà "hiện đại" - "văn minh" một chút thì lại khó tiếp cận công chúng. Bà con chỉ phẩy tay, nhạc gì nghe đau đầu, thà bật Lý Hải với cả Lâm Vũ, đỡ hơn chút thì được... Cẩm Ly, Phạm Khánh Hưng. Chỉ thở dài ngao ngán.


resized_IMG_4865

Cũng chính vì quá chán cảnh V-Bóp nước nhà, nên mới bỏ 2 show ca nhạc, xem thử "Ngôi Sao Điện Ảnh Triển Vọng" xem có le lói được chút hy vọng nào không.

Nói câu đó là hiểu sắp khen hay chê rồi ha.


Đọc tiếp và xem hình ảnh của đêm thi, cùng các phần trình diễn của Mỹ Tâm, Thanh Thảo, Hiền Thục, vv. »

Sunday, July 26, 2009

Bữa Trưa ở Tiệm Cún Cưng

Đúng thiên hạ khó ghê. Blog là một dạng nhật ký trực tuyến, mình chỉ muốn lưu trữ lại những hình ảnh, kỷ niệm, suy nghĩ và cảm nhận. Viết về sao thì bảo "khoe sao", viết review thì bảo "khoe kiến thức", viết về nhà mình thì bảo "khoe của", viết về thành tích thì bảo "khoe danh", post ảnh cá nhân cũng bị bảo... "khoe mẽ". Ha ha. Mai mốt đăng ảnh chim cò lên cho đủ bộ - "khoe hàng". Hàng to đẹp dại gì không khoe, nhỉ? Buồn cười phết.

Có mấy bạn cũng ngộ, tự dưng "Nhà tui to hơn đẹp hơn". Kệ chứ! Hơ, rỗi mà soi nhà từng người thì hết cả giờ "tứ khoái" à? ><

Mình nghĩ, những bạn hay tọc mạch để rồi hằn học với... bá vơ, do họ thiếu mục đích sống cũng như những thành quả để mong đợi trong tương lai. Như em Dương với Sói chủ shop Little Dog nè, dù tuổi đời còn trẻ nhưng đã sở hữu business riêng. Họ thậm chí không có thời gian để ra ngoài ăn trưa. Hôm kia mình qua chơi, sẵn tiện order từ The Box để ăn trưa cùng luôn.


resized_IMG_4741

Hộp đẹp hem? Lớp giấy làm kỹ lắm, để giữ nóng được lâu cho thức ăn mà người dùng vẫn có thể cầm hộp dễ dàng, không sợ bỏng. Em Dương nhìn hộp làm sang quá, tưởng mỗi món phải 7-80K, nghe mình bảo chỉ có 29K/hộp cứ tròn mắt ngạc nhiên.


resized_IMG_4742

Nước tương được bỏ vào hộp hình con cá rất cu-te, bạn mình ai cũng thích.


resized_IMG_4744

Mai mốt đi dã ngoại cầm theo cũng tiện. ^^


resized_IMG_4749

Bé Bom đã ngửi thấy mùi đồ ăn.


resized_IMG_4750

Phải lấy một hộp khác, dụ cho ẻm nhìn sang để chụp hình.


resized_IMG_4752

Ta sẽ tiêm nước tương vào nhà ngươi mwhahaha.


resized_IMG_4758

Mì xanh đặc biệt, sắc xanh được hình thành từ bột rau cải.


resized_IMG_4761

Hộp salad hình như chỉ có 10K. Đầy ắp!


resized_IMG_4763

Cơm gà xé cá mặn, hix, làm ngon hơn cả Take.


resized_IMG_4764

Thường cơm trưa văn phòng rất dễ gây ngán, ăn cho có chứ chả thưởng thức được gì. Bên The Box do đầu bếp nhà hàng nấu nên chất lượng khác hẳn, mà giá lại rất mềm. Bạn nào muốn tham khảo thực đơn, hãy xem thêm tại đây:


Có thể gọi điện số 6276 9269 hoặc 6276 8268 để order. Những ai đi làm khu Q.1, Q.3 - nay đã có thể ghé qua địa điểm The Box đầu tiên vừa khai trương: 284/12 Lê Văn Sỹ, phường 14, quận 3. Mình chưa có thời gian đến nữa, nay mai cũng phải vào ăn thử xem có nhiều món hơn không.


resized_IMG_4766

Ăn uống xong rùi, dọn bàn để bày cún ra chơi nào. ^^

Vào đây để xem tiếp những bé cún xinh xắn vừa được du nhập từ Thái Lan về. »



Saturday, July 25, 2009

Open House in Bình Dương

resized_IMG_4837

Hôm qua, đi cùng gia đình về tận Bình Dương để xem tiến độ xây nhà, giờ mới được cái... móng. Dạo lòng vòng xem sample house - vì đây cũng là lần đầu tiên mình tới đây hehe. Ta nói, 2 nhóc em còn rành chuyện đất đai hơn miềng. Khổ, cái gì mà dính dáng đến tiền bạc là mình không... quan tâm lắm. Dạng thích "ngắm" nhà đẹp, chứ không có nhu cầu mua bán hay thậm chí là... ở. Mình chỉ cần một nơi để trọ, thuận tiện cho mình đi lại và liên lạc với bạn bè là okie.

Chayanne & Vanessa Williams - Refugio de Amor (You are My Home)

Tựa gốc Spanish có nghĩa là "Nơi tình yêu cư ngụ".


IMG_4853

Nhìn ra dáng... tiểu gia vậy chứ...


IMG_4857

...phải đi đạp xích lô kiếm xiền mua nhà, hix hix. Đang tuyển người tẩm quất mỗi đêm.


resized_IMG_4855

Nhà người ta mà dòm ngó gì? Hử? Hử?


IMG_4860

Đùa chút thôi, mời các bạn vào nhà chơi.

Bấm vào đây để xem tiếp bên trong có gì nhé.
» ^^

Friday, July 24, 2009

Perez Hilton - "Nữ Hoàng" Showbiz

Danh vọng có sức hút một cách kỳ lạ. Ít thấy người nào thật sự mang tư tưởng "an nhàn". Hẳn nhiên rồi, nếu được trao cho danh hiệu "Bác sĩ của năm", hoặc "Giáo viên được yêu thích nhất", bạn có vui không? Vui chứ.

Thế nhưng, quan trọng là cách để bạn đạt được nó, chứ không phải là bằng khen, huân chương, hay những tấm nhãn được dán trên trán của bạn. Sở dĩ mình luôn tự hào với những thành tích mình có được từ trước tới nay, vì chúng nói lên thực lực của mình. Chưa bao giờ bỏ tiền ra mua một cái gì hết, càng không phải làm những chuyện thất đức để đến đích - đó là những điều để tự hào.

Người Mỹ dạy, "If you've got it, flaunt it". Nếu mỗi cá thể trong xã hội đều thể hiện tài năng của họ, phát triển chuyên môn, sẽ giúp cho cộng đồng ngày càng đi lên đấy chứ. Trong một buổi meeting chẳng hạn, nếu bạn làm được, thì cần giơ tay nói rằng bạn làm được. Bạn có thấy điều đó thường xuyên xảy ra ở Việt Nam không? Mình từng đi làm ở văn phòng như bao người nên hiểu cả, dân ta bị hội chứng: Sợ Nổi Bật.

"Sao nó nói nhiều thế nhỉ? Nó muốn thể hiện rằng nó hơn tụi mình à?" Đấy chỉ là khởi đầu của mọi sự xầm xì, nên đừng thắc mắc rằng, tin đồn khởi nguồn từ đâu. Sự sợ hãi khiến vài cá thể lập tức tìm cách để chống chế cho sự yếu đuối của họ, nói xấu kẻ khác hòng làm cho bản thân họ "tốt hơn". Nhưng có tốt hơn không?

Những ai phải dìm kẻ khác xuống mới thấy "hài lòng với bản thân" - vốn đã rất tự ti. Bởi nếu họ có thực lực, họ đã bận rộn dùng nó vào những dự án lớn, hoặc ít nhất trao đổi về nó, chứ không phải bận tâm những câu chuyện của... bá vơ, không liên quan. Đương nhiên, cũng có những nghề nghiệp đòi hỏi bạn phải nhận xét về sản phẩm của người khác - Critic chẳng hạn. Nhưng có một ranh giới giữa "bình luận" và "xúc phạm".

Bản thân mình cũng là critic, liệu có bao giờ... vượt biên chưa? Thẳng thắn là có, nhưng mình biết rút về đúng lúc nhận ra điều đó. Nếu mình mãi điên cuồng đeo bám theo một hoặc vài cá nhân nhất định để chửi bới hay xỉa xói, chắc mình đã không nhận được sự tôn trọng như hiện tại, từ những người mà bản thân mình cũng tôn trọng. Cá tính không đồng nghĩa với... bất cần. Cần phân định rõ ràng, những ai có ý nghĩa đối với cuộc sống của bạn, và đừng để họ thất vọng. Thế là đủ.

Nói về Perez. Ban đầu, mình không thích lão này một tẹo nào, có vẻ... xôi thịt quá. Nhưng vài lần sau thăm lại trang web, thấy lão cũng không "mean" như trước. Mình nghĩ, ai cũng cần một thời gian để quay về trạng thái cân bằng. Bớt trù dập, chịu "làm lành" với những sao lão từng xích mích, như Fergie hay Lily Allen chẳng hạn - he's not that mean after all. Mình thích những người có thể bắt tay nhau và bỏ qua quá khứ, hằn học để làm gì? Life is never a bitch, you are. So don't be.


resized_IMG_4801

Chú Chuột chọn màu hồng làm layout cho bài này chuẩn quá. I like it. ^^


perezhilton_021408_3001230091815

Nom hơi giống chú Nguyễn Thiện Khiêm.


Perez Hilton - "Nữ Hoàng" Showbiz

Định nghĩa sự nổi tiếng đang dần thay đổi. Thứ hạng của các ngôi sao được truy cập hàng đầu từng được thống trị bởi diễn viên, nghệ sĩ, và các vận động viên. Thế nhưng, Internet ngày càng lên ngôi, và đóng vai trò quan trọng để biến những con số zero thành những cái tên nhà nhà đều phải biết. Một cô bé với chiếc webcam trở thành một ngôi sao Hollywood. Một bà mẹ viết blog thu hút hàng triệu người xem và trở thành tác giả nổi tiếng. Đó không phải là những câu chuyện... cổ tích thời hiện đại. Bloggers có tiếng nói ngày một mạnh mẽ hơn trong xã hội, và Forbes đã sẵn sàng tôn vinh Perez Hilton như người có sức mạnh nhất trên Web. Anh này còn được biết đến với một tên khác, Queen of Mean.

Vì sao bloggers ngày càng nổi tiếng? Với những "tay gõ" chăm chỉ mỗi ngày, sự gần gũi đối với độc giả còn hơn bội phần so với paparazzi - chủ trang web Blogebrity.com phát biểu. "Hiệu ứng đó không nhỏ chút nào, vì độc giả có thể xem blogger như một người bạn, mức độ tin tưởng cũng cao hơn khi đọc báo chí thông thường. Những người như Perez Hilton không chỉ bình luận về đề tài, mà họ trở thành một phần của câu chuyện, bất cứ khi nào có thể. Không phải ai cũng làm được như vậy."

Đọc tiếp về Perez Hilton, Top Blogger của mọi Bloggers »

Viết

Robbey lạ


Ngày trước, papa cũng hơi "hồi hộp" khi để mình học chuyên Văn. Lâu lâu, lại vô ý nhắc đến chuyện - "Nhà văn nhà báo thì làm gì đủ tiền để sống". Mình không quá vô lo như mình tưởng, đôi khi viết xong một bài lại nghĩ, "Chẳng nhẽ khả năng này vô ích hay sao?"

Đầu năm lớp 6, mình được tuyển thẳng vào trường chuyên Nguyễn Du Q.1 nhờ đạt giải quốc gia. Papa lên hỏi ý cô hiệu trưởng, về việc chuyển qua học lớp... Pháp (liên quan lắm cơ haha). Cô Liên khuyên, "Thôi, sang đấy làm gì. Những môn khác thì chỉ cần siêng một chút là giỏi, nhưng học Văn cần những em có năng khiếu. Anh cứ nghĩ mà xem, ra đời bây giờ giỏi văn lúc nào cũng lợi hơn."

Đọc tiếp »

Thursday, July 23, 2009

Michael Jackson và Gia Tài Vô Giá

resized_IMG_4799


Bìa số 3 kỳ này là em Baggio (thích gọi là Bánh Giò hơn hehe). Cô bạn les của mình còn tấm tắc khen đẹp trai là hiểu rùi ha. Chất lượng in tốt quá, cầm tạp chí trên tay thật thích. Ta nói, giá in ấn còn cao hơn giá bán ra mà, hiện tại chưa có nhiều quảng cáo nên tha hồ đọc bài. Vừa phát hiện thêm một ưu điểm về kích cỡ: mùa mưa có thể cho vào cốp xe mà không sợ bị nhăn hay ướt. Ôi, toàn tự nghĩ ra chứ không ai phải mớm lời nhé! Đề nghị tuyển mình về làm trưởng bộ phận Sales Marketing đeeeeeee kekek.

Số trang viết của Robbey cũng được nâng từ 4 lên 6. Mình sẽ đăng từ từ để chia sẻ, các bạn nhớ mua ủng hộ nhé. Đầu tiên là article về Michael Jackson, dù lúc này đã nguội nhưng mình vẫn muốn đề cập - vì tài năng của ông tỏa sáng mãi mãi chứ không chỉ ồn ào nhất thời khi ông ra đi. Không khai thác nguyên nhân tử vong, hoặc lượng sales tăng đột biến, mình chỉ gợi nhớ mọi người về một MJ trong âm nhạc - Điều đầu tiên, và cũng là điều cuối cùng sẽ lắng đọng trong tâm trí mỗi thính giả yêu nhạc.


28880407-28880408-large

Sẵn liên quan, trước hết xin bàn thêm một tí về cái video... Michael Jackson Bay Xa của Thúy Hạnh. Có thể bạn cho rằng chị này hát dở, chọn thể loại nhạc không phù hợp, nhưng đúng như lời một bạn xem clip đã nói, "Hơi buồn cười một tí, nhưng chả đến nổi phải chửi bới như thế." Đọc comment, thấy vài bạn "lo lắng" rằng, sẽ thật bôi bác nếu người Mỹ xem được cái clip ấy. Mình lại nghĩ, sẽ bôi bác hơn nếu họ đọc cả những lời bình phẩm thiếu văn hóa phía dưới. Người phương Tây rất trân trọng sự nhã nhặn, lịch thiệp trong văn hóa Á Đông, nhỡ vào mà hiểu được cục c*t cái l*n thì còn ra thể thống gì?

Về nội dung, ca từ hoàn toàn có thiện chí, so sánh MJ như vì sao sáng sống mãi ngàn năm thì có gì quá đáng? Cứ cho là nhạc "hơi đỏ" ấy khiến MJ mang hơi hướm anh Kim Đồng hay chị Võ Thị Sáu, thì sao? Chẳng nhẽ giống những người chiến sĩ ấy là sỉ nhục lắm à? Nếu MJ được ví như một người anh hùng dân tộc, gia đình anh í nên vui chứ. Music sees no colors. MJ cũng có ca khúc Black or White cơ mà! Đỏ hay vàng thì vẫn là nhạc, nếu thử nghiệm chưa thành công, không có nghĩa rằng nó cần được sỉ nhục như vậy. Trừ khi nào lời bài hát "gợi ý" đến chuyện... tẩy da, lạm dụng trẻ em hoặc tương tự, đó mới là quá đáng.

Ngay cả lúc bản thân mình... cover, cũng không thấy lời bài hát có vấn đề gì: Anh mang lời ca vang vọng thế giới tương lai. How disrespectful is that? Mình từng nói, tự tin nằm ở bên trong cơ thể, vẻ đẹp cũng thoát ra từ bên trong cơ thể. Sự tôn trọng cũng vậy, có hay không, tự thân mỗi người vẫn rõ nhất.


resized_IMG_4800


Michael Jackson và Gia Tài Vô Giá

Vào đêm Michael Jackson qua đời, ở một góc phố Brooklyn, 1h sáng, một chiếc ôtô - với cửa sổ mở toang - phát to bài hit "Wanna Be Starting Something." Một chiếc xe khác cũng chạy đến giao lộ đó, mở cùng bài nhạc, hòa nhịp mà không sợ phiền hà đến hàng xóm. Đó là khoảnh khắc mà mọi chiếc xe, mọi quán bar, mọi ô cửa sổ đều phát ra giai điệu tưởng nhớ về MJ, người đã mang lại tình yêu âm nhạc cho tất cả chúng ta.

Đọc tiếp & xem chuỗi ảnh MJ và những cột mốc trong sự nghiệp. »