Friday, August 21, 2009

Nhộng

Sắp tới, Robbey sẽ là blog hỗ trợ thông tin chính thức cho Milanogoods.


nd

Đố nhận ra!


Ngày còn đi học, mình không biết cách ăn mặc đâu. Vận áo luôn đóng thùng, thiếu điều kéo lên đến... nách. Mình béo, đeo kính to oạch đúng kiểu mọt sách, chân đi xăng-đan lệt bệt. Sang đến Mỹ cũng không khá khẩm hơn, vì mình quá bận học để đua đòi. Có dạo mình toàn mặc... quần đùi vào lớp Speech, vì sau giờ Gym thay đồ không kịp haha.

Ớ, mà cả lúc đi làm cũng rứa, đồ văn phòng chán òm. Buồn lắm, vì ex toàn là dân có gout, mà chả ai chỉ bảo gì cả. Khiếp, chắc sợ mình trộm mất vài tia sáng?

Thế thì giai đoạn lột xác là khi nào? Sau khi nghỉ việc, và chia tay với ex's.

Sự tự do luôn mang đến cho mình tinh thần lạc quan, cái nhìn nhạy bén hơn. Thú thực là trước đó chưa từng mua tạp chí thời trang, hoặc để ý xung quanh đang mặc cái chi để... chạy theo. Thay đổi phải đến từ sâu bên trong tiềm thức, chứ không phải là bắt chước ở dáng vẻ bề ngoài. Bạn bè toàn những người thành đạt - trong rất nhiều ngành nghề, mình thường dùng khả năng phân tích để xem họ nói gì qua trang phục.

Từ đó, suy ngược lại xem bản thân muốn gì: À, mình hiền lành, mình sắc sảo, mình có tri thức, nhưng mình vẫn là một đứa trẻ. Bạn nghĩ những yếu tố đó mâu thuẫn? BAM! Nhìn xem nào.


KEL_0329

Mình luôn phối trang phục theo những màu sắc yêu thích: đen, trắng, xanh dương và vàng nhạt. Màu trắng tượng trưng cho Purity, màu đen cho Dark Side, xanh da trời cho Peace, và màu vàng cho Shine. Chúng lần lượt đóng vai trò chủ đạo, những sắc tố còn lại sẽ thay đổi theo tâm trạng và thời tiết. Thiết nghĩ, đến côn trùng còn biết vận dụng ngôn ngữ màu sắc, chẳng nhẽ làm người lại chịu thua sao? Mình chỉ mang đến những thông điệp đúng với chính con người của mình thôi.

Mình nghiện áo sơ-mi theo form body, nhưng đừng quá chật chội - nhìn lịch thiệp mà không kém phần... sexy. Jeans - trễ một chút, ôm một chút, cuối ống chân bó lại một chút... sẽ giúp chân dài trộm thêm một chút haha. Không thể thiếu mắt kính. Mắt mình hay rọi thẳng vào đối phương khi trò chuyện, bạn nào chưa quen sẽ khớp đấy, thế nên cứ đeo kính vào cho lành vậy.

Giày thì chịu. Chưa quan tâm lắm đến khoản này, haizz. Do thói quen đi trễ, cứ vớ trúng đôi nào trong tủ lại cuống cuồng mang vào. >_<

Bạn bè góp ý nhiều lắm. Nói chung là cảm ơn, nhưng mọi phản hồi chỉ mang tính chất tham khảo. Mỗi món trang phục đều từng được khen và chê, thế nên mình luôn thông báo tin buồn là không thể chiều lòng mọi người. Thích gì mặc nấy thui, đừng dụ dỗ bé ngoan... lột đồ ra chứ!


DSC_0782

Hồi mình mới mặc Bambo, nó chỉ có 1 chi nhánh duy nhất, dạo quanh 360 chả thấy heo bò đâu cả. Tự dưng vừa đăng ảnh lên, thiên hạ rần rần rước... thú về nhà. Dẹp. Mắc công mang tiếng học đòi con nít, dù tui là một trong những khách hàng quen thuộc đầu tiên.

Giả teen quá chúng chửi, bảo thiếu ý thức tuổi tác. Vậy là nâng cấp lên anh Maschio - bên này bán hay lắm, toàn đúng với tạng người của mình, chưa bao giờ phải chỉnh sửa gì cả. Mình thường mặc đi các event quan trọng để... chặt chém ca sĩ, thú vui thật tao nhã.

Casual thì hay ghé bên A Chảy, xem 100 cái sẽ chọn ra được 1 - 2. Phải siêng chút. Có mấy bạn bảo hàng này chợ búa, xong quay qua khen áo tui mua ngay đó. Ha ha. Bởi, quan trọng ở cái gout mỗi người. Tui cũng đâu dư tiền mà sắm đồ hiệu suốt?

Sắp tới sẽ quây quần với MoschinoD-Squared. Hy vọng máu shopaholic sẽ không sôi lên quá đà. Thiệt, nhìn đồ nghiện quá trời, sợ tiền lương không kham nổi tiền tiêu thì sặc máooooooo. Thôi mệt, tui đi ngủ.

PS: Tặng các bạn vài tấm ảnh của 2 khách hàng teen tại Milano. Xem để biết, không chỉ có mí bác sồn sồn mới sắm sửa đồ hiệu kakak. In fact, Moschino và D-Squared hướng đến giới trẻ nhiều hơn, giá cũng mềm hơn Gucci, Roberto Cavalli hay D&G (cũng trực thuộc Milanogoods).


IMG_3338

IMG_3255

IMG_3284

Xem tiếp nào. ^^

No comments:

Post a Comment