Sunday, August 16, 2009

Ghost

Kelvin Photography


Tối qua mình gặp ma.

Đúng 12h đêm, xuống bếp tìm đồ ăn. Nghe tiếng quạt máy tự khởi động ở phía sau.

- Bà à? Con lên lầu ngay, bật làm gì?

Không có ai trả lời. Bà ngủ chứ nhỉ? Tắt quạt.

Cho thức ăn vào microwave, miệng hát thầm vu vơ gì đấy. Lại nghe tiếng quạt phía sau lưng.

- Đừng có nhát chi cho mệt, tui không sợ đâu.

Tắt quạt. Tắt đèn. Bình thản đi lên lầu.

Sáng nay họp lớp với bọn con gái từ cấp 1, kể xong đứa nào cũng trố mắt. Chả phải cố chứng tỏ bản thân là anh hùng... rơm, nhưng thiết nghĩ, từ lâu mình đã lạnh còn hơn một con ma.

B*Witched - Are You A Ghost?

*
* *


Ngày bé, mình cáy lắm. Nghe papa kể truyện kinh dị suốt, riết nhìn đâu cũng thấy... ghê ghê. Lên cầu thang còn phải đẩy cho thằng em đi trước cơ mà.

Có dạo, hay mộng mị, thấy bầy quỷ nhập tràng rượt mình chạy dọc đường Nguyễn Du, toàn vấp té ở khu vực bưu điện thành phố. Mệt chứ. Tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại ướt cả người.

Thế rồi một lần nọ, mình quyết định sẽ ở lại trong giấc mơ để chống cự. Sau khi chạy một lúc, mình quay lại và hỏi: "Tao làm gì chúng mày mà rượt tao?" Chúng nó nhìn nhau ngạc nhiên, chắc chưa từng nghĩ đứa trẻ 5 tuổi dám... chất vấn ma. Mình không có được câu trả lời, chúng chỉ biến mất không để lại một vết tích.

*
* *


Về sau, lâu lâu vẫn nằm mơ thấy ma. Nhưng do tính cách ngày càng... hung hăng, thông thường mình sẽ ra sức hạ đo ván chúng nó, tỉnh dậy khỏe khoắn cả cơ thể.

Có giai đoạn bị khắc khẩu với mẹ, gặp nhau là to tiếng, nhưng mình bận học nhiều thứ nên không để tâm lắm. Tính mình vậy, tranh cãi dù to tát cách mấy cũng quên ngay sau đó.

Đêm ấy, mình phải "chiến đấu" với một tên quỷ mạnh lắm, làm mọi cách vẫn không thắng được nó. Kệ, nằm giả chết để ủ mưu. Con điên ấy dám tiện tay bắt cả mama của mình chứ. "Không được đụng đến mẹ tao" - Mình đã gầm lên như thế, rồi xông vào húc văng nó luôn. Trâu mà! Haizz... Cũng nhờ vậy, mới biết là mình thương mẹ nhiều lắm. Đôi lúc, cố gác một vài suy nghĩ qua một bên, mà rõ là chúng không biến mất được nhỉ?

*
* *


Kỷ niệm thứ 3 mà mình còn nhớ, chính là đợt ngủ ở nhà người yêu. Mình đang on vacation nên lười thức sớm, còn bạn ấy phải dậy đi học. Thế là mình cứ nằm đấy khò khò, trông nhà luôn.

Đang ngủ thì cứ nghe tiếng chìa khóa leng keng. Về sớm à? Ồ, không phải. Mở mắt ra thì thấy một nhóm teen teen đang ngồi trong phòng. Chúng nó nhạt nhòa lắm, có thể nhìn thấy bức tường phía sau những bộ trang phục dị hợm ấy.

- Ai cho vào nhà người khác không xin phép?
- Chúng tôi tụ tập ở đây lâu rồi. Không biết ông là ai thì có.
- Ơ hay, tưởng ma thì sợ ánh sáng chứ nhỉ?
- Sao phải sợ?
- Thôi đừng ồn ào để người ta ngủ.

Nhưng chúng nó đâu để mình yên. Thở dài. Ngồi dậy hỏi xem từng đứa chết như nào, sao còn bé mà phải lang thang như thế. Tham khảo vậy thôi, đôi lúc được lắng nghe đã là một sự chia sẻ rồi.

Ngủ tiếp (thật là... lợn). Nghe tiếng chìa khóa leng keng lần thứ 2.

Hừ.

Đọc tiếp

No comments:

Post a Comment