Tuesday, August 17, 2010

Back to Reality

Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột. Vậy nhỡ nhà giàu đổ ruột thì sao nhỉ?

Giàu ở đây, không nhất thiết về tiền bạc vật chất. Ví như mình, luôn nở nụ cười trên môi, chẳng phải một dạng giàu rồi đấy sao? Người yêu kẻ ghét, thậm chí... sợ. Nó đang âm mưu gì đây? Nó xởi lởi để tạo mối quan hệ à? Blah blah blah. Những ai học chung từ mẫu giáo, đều biết "nó" vốn thế, lúc nào cũng cười được.


Robbey-Friends031

Ngày qua... Nặng trĩu áp lực. Định alo vài bằng hữu ra tâm sự, nhưng cầm máy lên lại bỏ xuống. Đừng hiểu nhầm. Mình miễn nhiễm với scandal, thậm chí chả có bí mật nào cả, ai thích nói gì nói. Chỉ sợ rằng sau khi chia sẻ, vô tình khiến bạn gánh giúp phiền muộn của mình... Nghe vài đoạn piano, nước mắt lăn dài và chìm vào mộng mị. Đến 2h sáng, bừng tỉnh và không tài nào ngủ được nữa.

Thôi, dẫu sao đã quyết định rồi. Ba mẹ chắc chắn sẽ trách mình này nọ, nhưng không sao, mình chịu cả. Mấy năm nay, thậm chí chả du lịch đâu xa xôi. Dành dụm dành dụm dành dụm. Làm ơn, đừng bắt phải chọn lựa, càng làm mình rối lên thôi.


Robbey-Friends018

Mỗi lần tâm trạng không tốt, lại lấy độc trị độc, đọc những thứ vớ vẩn để... đánh lạc hướng nỗi buồn. Thị phi thị phi - như kiểu mụ phù thủy bảo nghệ sĩ nào không biết mới... mò tới cty mình để chết chắc (?). Mình có nhận đào tạo, chăn nuôi gà đâu mà phát biểu linh tinh thế nhở? Vậy mà bảo muốn dìm hàng ai cần tìm hiểu kỹ, chả khác nào tự vả vào mồm? Già rồi, cứ chọc con nít chửi hoài, là sao ta? Nói chung là ngu đó. Không quan tâm thì im giùm đi, còn hăm quýnh này nọ, càng thể hiện rõ cái văn hóa của bản thân.

Haizz...

Chắc thấy mình hay giao lưu với văn nghệ sĩ, tưởng đây là nồi cơm mình nhắm tới? Nghĩ mình xuất phát từ đâu ta? Đầu đường xó chợ hay lân la chốn hậu trường, nhằm tranh chức... xách giỏ? Ha ha. Đam mê nghệ thuật thì đôi ba câu cho vui vậy thôi. Mình bận, họ cũng bận, thân thiết đếm được trên một bàn tay.

Bạn bè để tin tưởng vẫn là nhóm cấp 2 aka. Nguyễn Du Q. 1, dù lên phổ thông tản ra nhiều trường - Lê Hồng Phong, Năng Khiếu, Trần Đại Nghĩa, Minh Khai, Nguyễn Thượng Hiền, vv. Hơn 90% số này về sau du học khắp nơi, mới "đoàn tụ" vài năm gần đây. Mỗi người một con đường, nhưng đều rất tự hào về nhau... Mình luôn cảm thấy vinh dự vì từng 'đồng cam cộng khổ' với lũ chúng nó. Còn nhớ năm lớp 8, vài đứa quậy mà cả tập thể ăn đòn, vì nhất quyết không ai "chỉ điểm". Lỳ như trâu!

Giờ gặp lại, toàn giám đốc, chuyên gia với cả giảng viên, bác sĩ các thể loại, vẫn khoái tụ đầu... tán nhảm. Lần nọ dắt em yêu đi cùng, ra về phán ngay câu: "Em đã hiểu vì sao anh... nhí nhảnh dữ vậy." Hơ hơ hơ.


Robbey-Friends004

Bạn Nhàn Ngô: "Ngồi giữa bạn cũ thì Robbey ko phải là 1 Robbey nổi tiếng, 1 doanh nhân thành đạt nữa mà đơn giản chỉ là 1 Robbey hiền lành dễ thương như thời cắp sách đến trường thôi. Thích nụ cười trong tấm này, ko khác gì Mẫn hồi xưa cả..."

Xem tiếp ^^

No comments:

Post a Comment