Saturday, January 30, 2010

Robbey's Party [The 2nd Part]

RobbeyP0008

Dory nhớ đúng 2 thứ: Tên của nó và địa chỉ dài ngoằng nơi Nemo bị bắt. Chứng tỏ điều gì? Thứ nhất, nó biết nó là ai. Thứ 2, nó muốn giúp đỡ ông bố Marlin. Một nhân vật, chỉ với cái tôi và sự tốt bụng, đã đủ khiến khán giả lưu tâm rồi.

Trí nhớ của mình cũng rất chọn lọc. Khi nhìn vào quá khứ, niềm vui lại ùa về, từ gia đình, bạn học, thầy cô. À ừ, đôi lúc mang máng bạn A bạn B từng phỉ mình, cụ thể hơn thì... chịu. Chắc tại mình béo, hoặc thường chơi cùng đám con gái? Ủa, vậy thôi hử? Did it really bother me? Nah.

Trên thực tế, tính mình vốn thẳng thắn, bộc trực nên không phải ai cũng thích. Mình thuộc dạng: ở lớp hay giơ tay thắc mắc, họp hành ưa phát biểu ý kiến, và có thể liệt kê tất tần tật ưu và nhược điểm của một cá thể khá dễ dàng. À không - vế cuối chỉ xảy ra khi... có hứng. Papa bảo mình giỏi làm quân sư hơn tự đứng ra lãnh đạo. It makes sense to me.


RobbeyP0005

Với năng khiếu ngôn ngữ, mình thừa khả năng khéo léo, uốn nặn câu chữ để đạt được mục đích. Luôn ý thức điều đó, nhưng ít khi lạm dụng. "Ngoan" nhiều hơn "gian" mà. ^^ Bạn có thể lừa dối cả thế giới, trừ bản thân. Những người sống thanh thản, thoải mái, đơn giản vì họ chẳng cần bận tâm các khâu: đã dựng kịch bản ra sao, nói với ai lời thoại gì, làm thế nào để nó logic.

Thế... Mình đã từng nói dối? Từng đóng kịch? Có chứ, đâu phải lúc nào cũng đi với bụt? Sau đó, nghiệm lại, thấy chả ai xứng đáng để mình tự làm khổ bởi gánh nặng vai diễn. Và bỏ. Và bình yên.

Thế thì liên quan gì đến trí nhớ của mình?


RobbeyP0010

Từ lúc blog được nhiều độc giả quan tâm, cũng là lúc mấy kẻ lạ mặt bay vào chửi ì xèo. Nếu não bộ lưu trữ những phản ứng tiêu cực đó, chắc hẳn đến nay đã quá tải và cần... format. Quả đất bé nhỏ lắm. Không ít trường hợp sau khi tiếp xúc, lại trở nên niềm nở và thân mật như đúng rồi. À ừ, ngọt hay đắng vẫn là câu chữ trên đầu môi, mình thường log chứ mình không save.

Riêng hôm nay, sẽ ghi nhận thêm cụm từ chị Phan Hồn Nhiên dành tặng: "Biến thái một cách thú vị." Hey, that's so me.

Chứng Dory không quá tệ, nó góp phần cho thấy điều gì thực sự quan trọng với bạn. Tác hại duy nhất: Thường để quên thẻ xe, chìa khóa, máy ảnh, điện thoại, hồ sơ ở khắp nơi. Câu cửa miệng của phụ huynh và bằng hữu: "May mà cái đó dính trên người!"

Ớ.

Thế thì liên quan gì đến entry này?


RobbeyP0028

Ai đời chủ tiệc lại vất di động ở chỗ làm tóc, khách khứa gọi chả được, vừa phiền papa lội mấy cây số lấy về, vừa phiền tiệm người ta làm ăn. Thất trách, thất trách. May mà cái đó dính trên người.

Chương trình đâm đến đây xin hết.


RobbeyP0006

Xem ảnh party phần 2 nào các tình iu. Cuối entry, bạn sẽ được chứng kiến đại nhạc sĩ Đằng Phương sẽ hát... Teen Vọng Cổ. ^^

No comments:

Post a Comment