Friday, December 18, 2009

Chàng Maschio

IMG_3938r

Phong cách mới của Robbey - Hoàng tử quần đùi.
Photo: bạn Vi.

Mỗi năm, các đại gia ngành công nghiệp thời trang dành ra hàng trăm triệu đô để xây dựng hình tượng của sản phẩm. Khách chọn hình tượng nào, họ sẽ tìm mua sản phẩm của nhãn hàng đó. Vì thế, việc mang thương hiệu vào người không phải là chuyện "khoe của", mà đơn giản, họ muốn người khác hiểu mình. Sống trong thế giới phẳng, thời trang cao cấp chính là ngôn ngữ không lời hiệu quả.

Đó là phần trích dẫn có chọn lọc trong bài viết "Thời trang và sự xa xỉ" của giảng viên Victoria Roe. Chị ấy bàn nhiều về haute couture, nhưng mình nghĩ vẫn áp dụng tốt vào đời sống thường nhật.

Gặp luật sư, cô ta ăn mặc quái gỡ như Lady Gaga, liệu bạn có tin tưởng vào chiến thắng sắp tới? Ngược lại, nếu phong cách và trang phục người nghệ sĩ quá đơn điệu, liệu có đủ gây cảm hứng nơi khán giả?

Đương nhiên, Gaga có thể vận trang phục ma sơ rồi... vũ thoát y, cũng không ai cấm các luật sư tô điểm thêm vẻ thanh lịch của họ. Đó là sự kỳ diệu của thời trang. Nó thêm da đắp thịt cho cái tôi vô hình của bạn, chứ không nhất thiết phải thay đổi hoàn toàn con người bên trong.

Hãy lấy Chloé làm ví dụ. Thông điệp Chloé mang đến cho khách hàng là một cô gái trẻ trung, tự do, xinh đẹp, nữ tính, độc lập, đi nhiều nơi, giàu có, tươi trẻ và có hiểu biết về thời trang. Nếu để ý những chiến dịch quảng cáo của nhãn hiệu này, bạn luôn thấy một phụ nữ tóc màu sáng không trang điểm, dưới ánh nắng đẹp như mơ, trong phong cách nhiếp ảnh của thập niên 70. (Roe)

Khách hàng của Chloé muốn mua hình ảnh này. Chúng hấp dẫn họ. Thay vì sắm chiếc váy Mango rẻ hơn, hoặc dư tiền để rước về sản phẩm đắt đỏ nhất của Dolce & Gabbana - cô gái Chloé vẫn sẽ chọn Chloé.

Nếu bạn ăn mặc đúng với thực chất con người bạn, nó sẽ phản ánh được nhiều khía cạnh: từ địa vị xã hội, thu nhập, nghề nghiệp cho đến giới tính, sắc tộc, vùng miền. Interesting, huh?

Đối với đứa không ưa bị dán nhãn như tớ, thời trang là một trong những công cụ để bày tỏ cảm xúc, suy nghĩ, quan điểm vv. Bạn thấy đấy, kể cả khi viết blog, tớ chạm vào cuộc sống trên nhiều phương diện. Nhưng đề cập bất kỳ đề tài nào, ở bất kỳ trạng thái nào, chất Robbey vẫn không lẫn vào đâu được. Tương tự với trang phục. Tớ có thể sắm sửa từ nhiều thương hiệu khác nhau, với giá tiền khác nhau - Đến khi phối chúng lại, đẹp xấu chưa xét nhé, chỉ biết rằng: Đó là Robbey.

Dạo tớ loay hoay tìm kiếm bản thân, cũng là lúc mọi thứ vải được dễ dãi thảy lên người rồi bước ra đường. Chả biết ngượng là gì. Giờ nhìn lại, còn phì cười trước sự ngô nghê ấy. Nhưng thôi, ai cũng có một thời. Càng về sau, tớ càng nghiện sơ-mi, và chất xúc tác để cơn ghiền ấy bùng nổ là Maschio. Nghe có vẻ như PR, nhưng tớ thuộc dạng khách hàng trung thành #1. Đại loại - phải gội Head & Shoulders, cắt tóc Tân Thế Giới, nghe Music Faces, đọc báo Đẹp và dừng chân ở Maschio để shop vậy. See? That's so Robbey. Dù thử qua bao nhiêu sản phẩm, vẫn quay về với thứ tạo cho mình cảm giác thân thuộc nhất.

Áo bên Maschio không có nhiều size, nhưng may thay, luôn vừa vặn với form của mình. Thích cảm giác vải ôm nhẹ vào làn da, không thùng thình, cũng không bó quá chặt. Thích metro, điệu một chút mà vẫn đứng đắn - nét đẹp đương đại của người đàn ông thanh lịch. Thích unique, mặc vô không sợ đụng hàng. Thích cả tính ứng dụng, đi bàn chuyện kinh doanh cũng ổn, họp lớp với bạn bè cũng ổn, mà bước vào sàn cũng... ổn nốt.

I'm such a Maschio lad. Đề nghị chú Dũng trao huân chương danh dự.

Ảnh từ shop Maschio thứ 2 - 168 Lý Tự Trọng, Q.1

No comments:

Post a Comment