Sunday, June 28, 2009

Sự Sống, Cái Chết & Michael Jackson


Sáng hôm qua, vừa mở PC đã thấy tin MJ qua đời. Kiểm chứng qua các trang web uy tín, hy vọng chỉ là một trò đùa ác như Whitney từng bị. Đọc. Lặng 10 giây. Ừ.

Bác của mình mới chết ngày kia, chồng cô 2. Mình không đi viếng, vì chả thấy cảm giác thương tiếc gì trong người cả. Chuyện cũng dài dòng, và chả có hứng kể lể quá nhiều ở đây. Chỉ tóm gọn là mình cảm thấy phiền hà bởi gia đình đó, mỗi lần sang là than nghèo kể khổ, xin tiền này nọ. Mình thường không tiếp chuyện, đóng cửa phòng. Chỉ biết là bà nội bấy nhiêu tuổi đời rồi mà vẫn phải lo cho con gái từng li từng tí, trong khi nhẽ ra phải là ngược lại. Vậy mà có những người suốt ngày trù cho ông bà ... để chia gia tài.

Khinh. Chả đời nào mình nhỏ một giọt nước mắt cho những người như vậy. Mình ghét sự giả tạo.

Có thể bạn sẽ ca cho mình nghe bài "Một giọt máu đào hơn ao nước lã". Hì, mình không quan trọng truyền thống, chỉ tham khảo và tiếp thu có chọn lọc. Sẽ ghi lại đoạn hội thoại này như điều đáng nhớ cho nhật ký ngày hôm qua.

Mẹ: Tối nay đi đám ma của bác nhé.
Mình: Không, con đi xem ca nhạc.
Mẹ: Ông bà nội nghe vậy lại mắng đấy.
Mình: Thì bảo lại là con đi công việc.
Mẹ: ...
Mình: Không có ca nhạc thì con cũng không đi đám ma. Nhạc nhẽo có nhiêu đó, thật ra cũng lười xem.
Mẹ: Sao vậy?
Mình: Khi sống có quan tâm gì đến ông bà đâu. Ông bệnh nằm viện thì chả bao giờ đi thăm, sang nhà thì toàn xin tiền anh em, đi ra đường thì toàn bôi bác con cái nhà này. Đi viếng một người như thế à?
Mẹ: Nhưng ông bà sẽ la cả tao không biết cách dạy con.
Mình: Thì mẹ cứ mặc kệ.
Mẹ: Kệ sao được?
Mình: Bây giờ mẹ chỉ ở nhà là chủ yếu. Con ra đời làm việc, gặp biết bao nhiêu người, kẻ ca tụng người chê bai. Đời mình sống thì tự mình biết. Mẹ biết cách dạy con hay không cũng tự mẹ cảm nhận được. Con của mẹ có từng nghiện ngập như con của bác không? Để tâm nhận xét của người khác thì chắc con tự sát mấy mươi đời rồi.
Mẹ: Thà là người ngoài nói, còn đây là ông bà.
Mình: Ai cũng vậy, không ai sống thay, nghĩ thay cho mình được. Kể cả mẹ, con cũng chỉ lắng nghe có chọn lọc, có những suy nghĩ thời ba mẹ đâu còn áp dụng vào thời buổi này được nữa. Sống miễn sao không thẹn với lòng là tốt rồi.

Mẹ rất ngại... tranh luận với mình, vì mình luôn biết mình đang muốn gì, nói đúng chứ không nói ngang.

Tối qua mưa quá trời, mình cũng ở nhà chứ chả đi đâu. Nguyên văn là tổ tiên nhắc nhở như vậy, 3 dấu hiệu lận nhé. Lấy nhang ra thì bị rơi ra ngoài vài que, cầm quẹt cũng bị rơi, mọi khi đâu có vậy. Đang khấn thì nghe tiếng tin nhắn, thắp xong lấy ra đọc: "Trời mưa to ghê cơ!" Cô em gái tự dưng nhắn như thế, chả ai khiến. Hiểu ha.

Có ai còn nhớ thời điểm này năm ngoái, mình mất đồ liên tục (ví, điện thoại, máy ảnh etc.), lại hay bị ngã xe. Đỉnh điểm là khi chìa khóa xe bị... mất tích, gọi thợ đến làm lại chìa, ông í lăn đùng ra, sùi bọt mép ngay trước mặt mình. Lần đầu tiên thấy cảnh rùng rợn như thế. Mình bảo papa bán ngay chiếc xe đó, còn hỏi có nên đi chùa cúng gì không. Papa bảo mình... khùng, ông bà ở nhà thiêng thì không xin, đi lên chùa làm gì? Ờ. Trước đây, chắc tổ tiên còn chả nhớ mình là ai, vì có mấy khi đứng trước bàn thờ đâu. Kể từ lúc mình để ý chuyện nhang đèn, đi ra đường không bị... té nữa, do tay lái tiến bộ hay có người đỡ? Chả biết. Có lần bị viêm họng mà lười đi bác sĩ, lên xin cũng... hết luôn. Công việc thuận lợi hơn trước, các mối làm ăn và mối quan hệ đều tự động tìm đến, wow mình hết lần này đến lần khác. Đó là chưa kể những lúc mình xin giùm bạn bè, ông bà cũng giúp nữa. Mấy vụ đó trong âm thầm nhiều hơn, mắc công mang tiếng kể lể hehe.

Nhà này chắc có truyền thống thích giúp người. Hồi đó nhiều khi nghĩ ba lo chuyện bao đồng, nhưng giờ mới thấy không phải vậy. Đó chỉ là lối suy nghĩ ích kỷ mà bạn vẫn thường gặp. Chả hiểu do môi trường nước mình hay như nào, thấy ai phụ ai cái gì là cứ nghĩ đến chuyện tiền bạc và sex xiếc. Đâu cần bạn phải đi làm từ thiện. Cái thiện là thiện ở tâm, bạn chỉ cần tự tôi luyện bản thân, giúp đỡ những người xung quanh đã là thiện rồi. Tham ô, lừa đảo, chà đạp lên người khác để kiếm một đống tiền dơ - đi đến mấy chỗ từ thiện, do thực tâm muốn vậy hay do áy náy với những điều xấu đã làm?

Haizz.

Sống đúng là nghệ thuật. Nhiều thứ nhìn vậy chứ không phải vậy, và ngược lại. Nó cũng như một bài hát, một bức tranh, mỗi cá thể đều có một cảm nhận riêng. Con người ta cố gắng xây dựng nên cái gọi là lề thói, phép tắc, đôi lúc quá cứng nhắc và quên mất rằng tất cả vốn chỉ là tương đối. Ngay đến luật pháp dù chặt chẽ cách mấy cũng sẽ có kẽ hở, và liệu lách mình qua những cái khe ấy, có biến sai trở thành đúng không? Bởi, thanh thản nhất là làm theo lương tâm của bạn.

Như là một "phong trào", cả ngày hôm qua nhiều người cứ đề nghị mình viết về Michael Jackson ở các trang mạng xã hội. Thế là tự dưng... không muốn viết. Thấy nó "Susan Boyle" quá, "Colbie 6 tuổi" quá. Người chết cũng không yên. I'm so sick of the media. Truyền thông ngày càng đói kém thông tin, thế nên có cái gì cũng rần rần rần rần lên. Độc giả thì hùa theo, như sợ bản thân sẽ bị... mất phần hay sao í. Làm mình liên tưởng đến cảnh giật cô hồn.

Khi MJ còn sống, cánh nhà báo cứ tìm cách moi móc đời tư của ông, không có lại còn bịa đặt ra, photoshop thêm vào, khiến cho hình ảnh của ông hoàng nhạc Pop này đã xấu lại ngày càng... kinh tởm thêm. Nào là lạm dụng trẻ em, nào là muốn biến thành người da trắng, chứ không chấp nhận sự lý giải về bệnh bạch tạng của ông. MJ đã khẳng định qua ca khúc Black or White: dù bạn đen hay trắng thì cũng chả thành vấn đề gì cả.

Bạn biết MJ mất vì lý do gì không? Đau tim. Chứ không phải là căn bệnh ung thư đang đeo bám. MJ đã tránh khỏi showbiz từ rất lâu mà vẫn không tránh khỏi những điều tiếng. Thiết nghĩ, nếu người ta chịu buông tha cho ông ấy, chắc đã không dẫn đến "cái chết quá sớm" như vậy, trước cả khi MJ thực hiện tour diễn. Cũng chính những kẻ từng bôi nhọ trên mặt báo, bây giờ lại viết về sự tiếc thương. Khinh. Lúc sống thì không "thương", chết rồi còn "tiếc" làm gì?! Đạo đức giả.

Bàn xa hơn, về những vụ tự tử của nghệ sĩ Hàn Quốc. Cứ tìm cách đổ lỗi cho 1 - 2 nhân vật nào đó cũng vô ích. Lỗi là ở tất cả những cá nhân nào thích hại người, thích nói xấu đồng loại, thích a dua, thích buôn chuyện, góp phần tạo nên áp lực khiến người khác phải kết liễu chính cuộc sống của họ. Để làm gì? Để tìm sự giải thoát. Nên mừng cho họ chứ! Thử để bạn sống như cái bảng phóng phi tiêu xem, mỗi ngày bị đâm bao nhiêu nhát vào da thịt, nhưng lại không thể chết.

Nhìn một số blogger bình thường chỉ "chầu chực scandal" để chửi rủa những người nổi tiếng, bây giờ bày đặt mourn Michael Jackson. Tự dưng muốn bật cười. Ha ha ha. Cô Hồ Hương lên báo nói về MJ, đọc cũng khá... hâm hâm, không biết phải nguyên văn do cổ trả lời không nữa. Chỉ thấy tội cho cổ, lại bị đám linh cẩu lôi ra cắn xé, bọn này một mặt giả khóc MJ mặt khác lấy cớ đó chửi Hương Hồ. Hay họ nghĩ, những lời lẽ đó chưa đủ ác để khiến cô kia tự sát hay lên cơn đau tim? Trừ khi cô này lăn đùng ra chết, bằng không chúng chỉ nói cô í... chai mặt.

Thấy vui vui khi vô tình đọc link "Bảo Thy tạm dừng hát nhạc Ngoại". Hơi tiếc vì đến bây giờ em này mới có quyết định sáng suốt đó. Mình không hẳn phản đối chuyện cover, nhưng dù đúng dù sai, lạm dụng cái gì quá cũng sẽ gây phản cảm. Nhưng mình tin, mỗi con người phải vấp ngã mới trưởng thành được, không phải tuổi tác mà là sâu thẳm trong tri thức. Vài bạn cứ tôn vinh mình lên làm anti #1 của Bảo Thy sau khi... đạo lại bài Công Chúa Hôi Nách, cứ tưởng mình có nhu cầu tìm hiểu điểm xấu của ẻm lắm. Việc gì phải thế nhỉ?

Không vị tha đối với lỗi lầm của người khác, đến khi chính bạn bị rơi vào thế tương tự, chỉ nghe những tiếng cười xung quanh: Đáng đời. Mình chứng kiến nhiều rồi. Những người sống tiêu cực, họ không bao giờ có được những mối quan hệ thực sự cả. Các cá thể yếu đuối có khi sẽ kéo bè kéo phái hùa theo, nhưng đừng mong có sự chia sẻ rút ruột rút gan. Họ dựa dẫm, nhưng họ vẫn sợ. Thế thôi.

Michael Jackson, sống gần chục năm như ngọn nến yếu ớt, bao nhiêu cơn bão tấn công mà đến giờ mới đổ gục. Thôi, tranh đấu nhiều quá để làm gì, bây giờ ông ở chốn bình an rồi. Ai thực sự yêu quý MJ, tự khắc đã có nhạc của MJ để mà nghe, chứ không phải chờ tới lúc người ta chết mới hùa theo thiên hạ. Chi vậy? Mình sẽ chia sẻ với các bạn ca khúc này.

Richard Claydeman & James Last - Candle In The Wind

R.I.P., M.J.

2 comments:

  1. nghe có thể hơi lạc đề nhưng quả thật trước khi đọc bài viết này, mình chưa từng nghĩ về các vấn đề bạn đưa ra.Có người khi người quan tâm, gần gũi mất đi thì không than khóc, một thần tượng xa xôi thì tôn thờ như vị thánh. Con người thật lạ.

    ReplyDelete
  2. "nghĩ"?hì hì,đúng hơn phải dùng từ "nhận ra"(sorry vì spam)

    ReplyDelete