Tuesday, February 8, 2011

Khai Phím Đầu Năm (^_^)

Dẹp mùng màn chiếu gối sang bên, mở cửa sổ đón ánh nắng tràn vào phòng làm việc.

Haizz... Sau một kỳ nghỉ dài, thật không dễ để bắt kịp ngay tiến độ trước Tết. Theo như mình biết thì ở vài cty bạn, họ vẫn tụ tập để... đánh bài nhé! Hehe. Bình thường thôi. Dẫu sao, hùng hục như trâu chẳng phải lúc nào cũng tốt. Quan trọng là biết tăng tốc và về đích kịp thời.


IMG_6827

01

Thay vì ngồi cắn hạt dưa hay chơi tiến lên, mình lại thích dành thời gian cho bé blog, tay gõ chậm rãi khi tai đang lắng nghe âm thanh du dương từ những giai điệu hòa tấu. Vừa thư giãn, vừa góp phần xây dựng "thương hiệu"... niềm vui nhân đôi. ^_^

Thiên hạ bảo, công trình dù vững chắc cách mấy, chỉ mất vài giây để đánh sập. Đúng, nếu xét trên phương diện bề nổi. Bạn biết đấy, ta sống được nhờ kỷ niệm. Bởi ngay cả con người, sẽ đến lúc về với cát bụi thôi. Thế nên, cần trân trọng từng cảm xúc, từng khoảnh khắc trôi qua trong ngày. Đơn giản, vì nó đã thuộc về mình.

Nhiều blogger đình đám thời 360 nay đã biến mất, hoặc chìm vào quên lãng. Nghiêm túc nhé, chưa chắc mình đã đầu tư công sức vào một entry bằng phân nửa họ. Việc thu thập hình ảnh, phân tích tổng hợp từ 800 nguồn như thế ngốn rất nhiều thời gian. Đấy là chưa kể đến việc xâu chuỗi sao cho liền mạch, và trình bày sao cho đám đông muốn đọc. Nhọc lắm.


IMG_6788

02

Mình vô tư. Yêu vô tư. "Không yêu" cũng vô tư. Đến cuối ngày, chủ quan vẫn có thể là một dạng khách quan với bản thân. Nhất là khi bạn hiểu mình muốn gì, và nói chính xác những điều bạn nghĩ.

Blog khác với báo chí, bởi nó mang đậm tính cá nhân. Cả người viết lẫn độc giả đều nên ghi nhớ điều đó.

Ví như bạn cố gắng chạy đua cùng scandal, tin nóng, giật gân, vv. Đến một lúc bạn sẽ chán, vì nhận ra thiên hạ đang tò mò về những vấn đề... chả liên quan gì tới bạn.

Riêng mình thì không. Bởi tất cả đều lồng ghép mật thiết vào đời sống thật của mình.

Mình viết vì nhu cầu muốn lưu giữ kỷ niệm. Không có tiền vẫn viết. Không nổi tiếng vẫn viết. Thậm chí, không ai đọc vẫn viết. Mình đã viết từ ngày còn bé tí, tại sao phải dừng lại?


IMG_6774

03

Những người bạn mình gặp. Những tác phẩm nghệ thuật mình thưởng thức. Những sản phẩm mình giới thiệu với cộng đồng. Chưa bao giờ mình phải rút lại lời nhận xét nào. Ngay cả những đối tượng mình từng chỉ trích, đơn giản vì họ... xứng đáng, ít nhất vào đúng thời khắc ấy.

Dĩ nhiên, quan điểm sẽ thay đổi theo thời gian. Ví như bây giờ bạn ghét cay ghét đắng một ai đó, không có nghĩa là bạn chưa từng yêu họ say đắm, và ngược lại.

Đầu óc mình rộng mở. Trái tim mình rộng mở. Mọi nghĩ suy, mọi xúc cảm đều trải dài dưới ánh nắng. Mình mạnh mẽ vì mình luôn tin vào điều mình đang phát biểu. Bí quyết để thành công, đơn giản chỉ vậy thôi. ^_^


Robbey 6763

04


IMG_6767

05


IMG_6769

06


IMG_6779

07


IMG_6801

08


IMG_6805

09


IMG_6808

10


IMG_6818

11


IMG_6823

12

Shades of Purple
Lì Xì Tết
Sáng Chủ Nhật Dịu Dàng

Photo: Minh Thiện
Hair: Tân Thế Giới
Model: Robbey
Fashion: Vintage – Singapore
Location: S’cottage

Facebook | WordPress | Yume | 360 Plus | Zing Me | Opera
Multiply
| Blogspot | Tamtay | LiveJournal | AnyArena

1 comment:

  1. Đúng rồi , bởi vì họ xứng đáng..vì sao ư? họ sở hữu một khuôn mặt và ngoại hình lý tưởng, họ có bằng cấp và khả năng ngoại ngữ cao, họ có những mối quan hệ quảng giao hay nghề nghiệp vững chắc từ nguồn gốc..hay ngay từ đầu họ có một người đàn ông ấn tượng bên cạnh. Họ có quyền, quyền nhận định, suy xét về người khác, cũng như tôi có quyền yêu hoặc ghét một ai đó. Tôi ghét hình dáng và khuôn mặt mình, nhưng vẫn tự hào khi được ba mẹ sinh ra, tôi ghét cái quá khứ tuổi thơ ở vùng trung du những năm còn đói khổ nhưng tôi vẫn vui vì chẳng bị bạn bè bỏ rơi.
    Tôi yêu chính cuộc đời mình, yêu chồng dù có những lúc giận hờn, cãi nhau chí chóe, tôi nói hận, nhưng cảm ơn anh vì cho tôi một thiên thần bé nhỏ. Bên cạnh tôi mỗi ngày, hình ảnh anh đó. Chỉ một câu thôi: dù có thế nào anh cũng không bỏ mẹ con em. Và tôi tha thứ cho chính mình, vì tôi nhiều lúc tôi đã bỏ qua cho bạn quá nhiều tội lỗi..

    ReplyDelete