Thursday, January 27, 2011

Được và Mất

IMG_6663

Hôm qua, chở giỏ quà to đùng về nhà, mình cứ sợ chúng sẽ đổ ào xuống đường. Hậu đậu mà... Tự dưng nghĩ vẩn vơ, về chuyện được và mất. Quả thực, càng sở hữu nhiều thứ, càng tích cóp lo lắng cho bản thân.


IMG_6697

Cũng giống như phú hộ cất giữ báu vật trong nhà, lâu lâu lại phải kiểm tra xem nó còn đó không, nơm nớp sợ trộm vào cuỗm mất.

Cũng giống như dân sành điệu cứ liên tục cập nhật xe với dế, bởi ngại bè lũ nhìn mình bằng ánh mắt xem thường. Vài người thậm chí chưa sờ tay vào hiện vật, song có thể huyên thuyên hàng giờ về “công nghệ mới”, như đúng rồi.

Cũng giống như nhiều em chân dài ăn xong lại nôn thốc nôn tháo, bởi mất dáng rồi thì mọi sự chú ý sẽ đồng thời bỏ em mà đi. Về già, em chỉ còn botox và silicon làm bạn đồng hành.


IMG_6709

Ngoại trừ khả năng tự nhận thức, tất cả đều là ảo: Tiền bạc, bằng cấp, giải thưởng, danh hiệu, khen chê... Vui sướng, hãnh diện chỉ đúng khoảnh khắc đó. Tiếp theo? Mong muốn nhiều hơn thế. Không điểm dừng.

Không điểm dừng. Liệu để thỏa mãn cái tôi, chiều lòng gia đình, hay hí hửng trước những ánh nhìn ganh tị? Chả rõ nữa, nhưng chúng không tượng trưng cho hạnh phúc. Đích đến cuối cùng vẫn là hạnh phúc.

Mình chọn việc viết lách, vì đam mê từ thưở bé, vì mong muốn chạm đến thực tế qua từng con chữ. Báo chí, blog hay Facebook – đơn giản như những phương tiện, không hơn không kém.

Ngày mình ở xứ người, hằng ngày vẫn gửi email cho dăm ba đứa bạn. Chưa chắc tụi nó mở ra đọc, nhưng trong lòng vẫn phấn chấn. Đó là niềm vui được chia sẻ.

Giờ đây, bỗng dưng mình rước về hào quang ảo. Ảo không phải vì danh xưng nằm trên Internet, mà vì những thứ yêu ghét nhận được vô lý đến khó lường. Đôi lúc cần nhượng bộ khách hàng, nhà tài trợ, hoặc vài gương mặt nổi tiếng với lực lượng fan cuồng giỏi to mồm... trên mạng. “Vì anh là hot blogger”. Thì sao chứ? Trước khi blog ra đời, đâu phải mình chưa từng tồn tại?


Robbey 6714

Đôi lúc, chỉ muốn từ bỏ mọi thứ để sống đạm bạc. Mình từng ăn chay trường, đầu óc thanh thản lắm, nên biết bản thân cũng có căn tu.

Trời, thế sao lại dấn thân vào chốn thị phi, vốn chẳng có chỗ cho 2 chữ “bình yên”? Mình từng tâm sự cùng papa thế này:

“Thôi, còn trẻ, sân si chút không sao. Có ngông cuồng, có vấp váp, có mất mát thì mới thấm sâu các bài học kinh nghiệm. Chứ chẳng nhẽ làm kế toán, chôn chân trong văn phòng suốt từ sáng tới tối, về già lấy gì kể cho tụi nhỏ nghe?”

Cuộc đời mình sẽ còn gặp sóng gió, nhưng ít ra nó không nhạt nhẽo. Tất nhiên, vào ngày nắng đẹp trời nào đó, mình sẽ rời mọi vướng bận để lên núi tu. Hoặc một hòn đảo xa thật xa thị thành. Chắc chắn thế.

Facebook | WordPress | Yume | 360 Plus | Zing Me | Opera
Multiply | Blogspot | Tamtay | LiveJournal | AnyArena

No comments:

Post a Comment