Sunday, July 17, 2011

Tản Mạn Đêm Khuya 01

Mấy hôm nay, trời mưa bão thế nào mà đường dây mạng cứ chập chờn. Bực cái bọn SPT, gọi điện mấy lần rồi mà vẫn chưa chịu sửa, dịch vụ tệ ghê gớm. Muốn chuyển sang xài cái khác, nhưng nghĩ bụng, chắc gì đã tốt hơn? Thở dài... Thôi đành kiên nhẫn vậy.

Vấn đề ở chỗ, cuộc sống như một chuỗi liên kết nối tất cả lại với nhau, ta đứng yên hay chuyển động đều ảnh hưởng tới người khác. Khách hàng chắc đang hậm hực, giờ này sao thằng Robbey chưa gửi bản draft??? Shit happens. Chẳng đổ lỗi được cho ai.

Ban ngày ngủ nhiều quá, định tối làm việc cho thư thả, mát mẻ. Ai dè... giờ email còn không vào được, nói chi là truy cập dữ liệu cần thiết. Rảnh vêu mỏ, đúng nghĩa nhàn cư vi bất thiện.

Thôi, đời cho rảnh thì rảnh. Sao cứ phải tất bật?

Mở truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn lên nghe giải trí. Đấy, nhân vật Hà do ngứa ngáy tay chân, thời tiết xấu bày đặt ra ao giặt đồ nên mới té chết. Chịu ở yên trong nhà thì đã chẳng có gì xảy ra, nhỉ? À ừ, có thể lý giải rằng sống chết có số cả. Nhưng rõ ràng, khi bạn còn đang sống thì hãy đưa ra những quyết định sao cho hợp lý. Đừng đâm đầu vào miệng cọp chứ!

Tinh vi khiếp! Không thương nạn nhân thì thôi, bày đặt phân tích này nọ lọ chai. -.-

Tính mình thế, khoái mổ xẻ bất cứ thứ gì lọt vào tầm nhận thức của bản thân. Đừng hiểu nhầm. Mình làm vậy không hẳn để phán xét đối tượng, chứng tỏ ta đây thông minh sắc sảo hơn người. Hì... Rút kinh nghiệm cho chính mình là chủ yếu. Tại sao phải đợi kim đâm trúng thịt mới thấy đau?

*
* *

Đã từ lâu, mình chẳng còn hứng thú mang bản thân ra so kè với bất kỳ ai. 800 cuộc thi lớn nhỏ suốt những năm đi học chưa đủ à? Ôiz, chỉ trẻ con mới tị nạnh từng 0.1 với nhau. Đôi lúc, mình thấy các bố các mẹ già rồi mà cứ hiếu thắng, cạnh tranh thứ hạng có khi còn quyết liệt hơn các cháu ấy chứ. Đến lúc con cái bước ra đời, lại chuyển sang so đo lương bổng, thu nhập. Buồn cười phết!

Nếu đúng nghĩa bạn bè thật sự, chả ai bận tâm chuyện tiền bạc, cứ sòng phẳng mà chơi. Còn nếu đứa bá vơ nào kiếm 80 triệu/tháng, đó là việc của nó, ảnh hưởng gì tới mình? Mình có chịu khó đánh đổi như nó không? Thời gian? Công sức? Tinh thần? Thể xác? Cuộc đời công bằng lắm, mọi thứ đều có giá của nó hết.

Nhiều người sướng mà chẳng biết họ sướng, chỉ khoái đứng núi này trông núi nọ.

Nói đâu xa, tui một dạo cũng rứa!!! 10 năm trước, cứ nghĩ Hoa Kỳ là thiên đường, du học xong sẽ ở lại luônnn. Hahahaaaaaaaaa. Sang ở được vài tháng, dùng từ sốc thì hơi quá, song biết chắc cái xứ ấy chả hợp với mình. Cứ ngửi mùi mac & cheese là buồn nôn. Cứ trễ chuyến xe bus là biết sự thê thảm của việc cuốc bộ. Tệ nhất là vào mùa đông, mặc 5 lớp áo vẫn thấy lạnh. 9h tối, ôm chồng sách vở, lết từ thư viện về nhà. Đường trơn trượt, bước chậm rãi mà vẫn té chổng vó. Giấy tờ bay tứ tung. Nước mắt chực trào ra. Đau bên ngoài thì ít, tủi bên trong thì nhiều. Đấy, chả ai bắt nạt cả, tự làm khổ mình thôi.

Bởi, bạn nào muốn tranh giành cứ việc, mình xin gửi lời chúc may mắn. Gặp cùng lứa 85, bao giờ mình cũng như... đàn em, từ ngoại hình đến độ "hồn nhiên" nhất định trong suy nghĩ. Mình chẳng tự hào vì mình trẻ, nhưng có tí vui khi chưa để bản thân bị cuốn vào những vòng xoáy lo toan.

Nói đến đây, chắc lại có kẻ bĩu môi, do nhà mày khá giả sẵn chứ hay ho gì? Hờ hờ hờ, trúng tim đen nhờ?

Thiết nghĩ, nếu gia đình là gánh nặng của bạn, sao không từ bỏ đi? Nghiêm túc đấy!

Với mình, định nghĩa "người thân" là những người mang đến cho ta cảm giác nhẹ nhàng, cho dù bao khó khăn đang đầy ắp trên vai. Mình yêu ngôi nhà này vì nó tràn ngập tình thương, mọi người luôn trân trọng nhau dù thành công hay thất bại. Chứ làm vua trong lâu đài mà ai cũng lăm le hãm hại? Thôi khỏi. Tiền của chẳng đáng đâu.

Nói tóm lại, mỗi khi thấy khó chịu, hãy nghĩ đến những gì mang tới cho bạn niềm vui.

Ôi, mình giảng đạo xong chưa á? Tạm thời như thế đã. Thật ra đây là cách mình tự bảo ban bản thân, đừng cố gắng áp dụng nếu bạn cảm thấy không phù hợp. ^_^

Facebook | WordPress | Yume | 360 Plus | Zing Me | Opera
Multiply | Blogspot | Tamtay | LiveJournal | AnyArena

No comments:

Post a Comment