Tuesday, September 20, 2011

Lost

IMG_8219

Sáng hôm qua, mình dậy sớm với vẻn vẹn một ý nghĩ trong đầu: "Ngày thật đẹp để tự kết liễu cuộc đời..."

Miệng cười nhạt, trán ụp vào cửa kính, bỗng nhìn thấy chú sâu bé tí xíu đang bò chậm chạp. Sao thế nhỉ?

Lâu rồi, mình không còn hứng thú sát sinh côn trùng, trừ khi chúng nó chủ động tấn công mình trước. Hôm nọ, bắt gặp 2 con gián nhỏ bò lung tung trong nhà vệ sinh. Định phun thuốc, nhưng rốt cục, chỉ xịt nước cho tụi nó bỏ chạy. Bye.

*
* *

Về bản chất, mình là đứa khá lành, chẳng bao giờ muốn đuổi cùng giết tận hay đại loại. Nhưng lành khác với hiền, khác với việc để cho ai đó nghĩ rằng họ dễ dàng lấn lướt mình. Trên thực tế, đôi lần mình tham gia thi thố không phải vì giải thưởng, mà để hạ gục những kẻ xem thường khả năng của mình. Ha ha. Ấu trĩ và nông nổi.

Cuộc đời quá ngắn ngủi cho việc chứng tỏ. Tại sao phải theo đuổi đam mê của người khác, trong khi ta có thể tập trung hoàn toàn vào đam mê của bản thân?

*
* *

Viết ra thì rõ ràng vậy, song trong đầu mình vẫn thường xuyên diễn ra những cuộc đấu tranh tư tưởng. Mình hiểu rõ đúng sai, lý lẽ, nhưng nhiều khi không ngăn được những phản ứng sặc mùi cảm tính của bản thân. Bày ra mớ hỗn độn xong dọn dẹp, vui nhỉ? Cũng chút chút. Như kiểu, cố tình đẩy người thân ra xa, xem họ còn muốn tiến lại gần mình không?

Đôi lúc, muốn thử lòng... Dù biết là ngu ngốc.

*
* *

Giả sử bạn chết đi... Cứ cho rằng hàng trăm người than khóc, nước mắt nước mũi dầm dề bên quan tài của bạn. Được bao lâu? Một ngày, một tháng, hay một năm?

Giả sử bạn chết đi... Những thứ bạn từng làm sẽ được quan tâm hơn, nhưng còn ý nghĩa gì? Bài hát được tải hàng triệu lần, bức tranh lên giá hàng triệu đô, thì bạn cũng đâu còn sống để hưởng ánh hào quang đó? Được tôn vinh chỉ là một cái tên đã chết.

Giả sử bạn chết đi... Vĩ đại lắm, bạn sẽ có ngày riêng trong năm, khi dân chúng được nghỉ ở nhà để "tưởng nhớ" về bạn. Thật thế ư? Hay họ sẽ thở phào nhẹ nhõm vì một ngày chẳng phải đi làm, tha hồ chảy thây ngủ muộn và xem nốt đám phim con heo đã tải trong tuần?

Sigh...

Nếu chết là cách giải quyết tốt nhất thì đã chết cho sướng.

*
* *

Just a while ago you were my baby
Now I don’t even know you,
I don’t know you at all.

Mình thấy bế tắc lắm.

Mất quá nhiều thời gian và sức lực xây dựng mối quan hệ tưởng chừng vừa vặn, để rồi kết cục không có gì thay đổi. Tiếc nuối cho thứ tình cảm trong sáng đã chắt chiu, nay nằm gọn trong giỏ rác như cành hoa héo úa...

Ước gì mình có thể trơ cảm xúc. Với trí thông minh sẵn có, thật quá dễ để mình lừa được hàng đống tiền, hay qua đêm với hàng loạt khuôn mặt mà mình chưa kịp nhớ tên. Chẳng nhẽ lý tưởng sống của mình là sai?

Mình sai sao?

Có lẽ.

*
* *

Xã hội thực dụng quá. Mọi người lợi dụng nhau nhiều quá. Chữ "bạn" ngày càng nhạt đi trong từ điển của mình.

Mình chán lắm, chỉ muốn bỏ lại tất cả phía sau.

Khóc được thì đã tốt.

Nỗi đau cứ gặm nhấm hằng ngày, khiến tinh thần mình kiệt quệ. Từng nụ cười gắng gượng đều như nhát dao cứa vào tim.

Ngưng làm, ngưng chơi. Thậm chí ngưng viết blog, một thói quen tưởng chừng không thể bỏ được. Mình không muốn nhận công việc mới, không muốn review chương trình nào nữa, vì không thể tập trung.

Thoi thóp...

Người ta sẽ biến thành thể loại gì khi đánh mất niềm tin nhỉ?

*
* *

All I hear is raindrops...
...
I'll be fine.

No comments:

Post a Comment