Tuesday, September 13, 2011

LÀM THẾ NÀO ĐỂ KHÔNG BỊ GHÉT?

Dear dear dear Drama Bitches...

Tất nhiên, mình sẽ lại đôi lời giải thích về bitches, rằng đó là những đứa tạo cho ta cảm giác khó chịu và phiền phức.

Cũng vì cái định nghĩa đã được cập nhật này, nên từ lâu truyền thông phương Tây đã không cần kiểm duyệt chữ "bitch" nữa. Thế mà từ điển ở ta mãi đứng yên với 2 cách dịch là "con chó cái" và "con mụ dâm loàn, phản trắc".

Why are you being such a bitch? = Why are you so annoying???

Nói cách khác, chỉ cần bạn lắm mồm, hoặc ưa tranh cãi, hoặc xen vào chuyện người khác, họ đã đủ cớ để gọi bạn là "bitch" rồi. Thế, không cần thiết "dâm loàn" chi cho mệt hàng nhá!

Ha ha, xét cái định nghĩa trên, thì rõ mình là sư tổ bitchy. Mình dễ cáu, hay nhận xét, và nói lên quan điểm rất to và rõ ràng. Ít ra, cái sự bitchy của mình còn công khai, chứ chẳng cần ngấm ngầm dưới lớp vỏ ngây thơ vô (số) tội.

Bây giờ, hỏi thử những đứa ghét mình, xem mình đã từng làm gì nó? Chắc chắn 99% là... liên quan chết liền.

Vậy thì mắc gì khó chịu với mình?

Mình dám yêu dám hận.

Mình viết ra, không sợ ai đọc, thậm chí đôi khi lường trước họ sẽ đọc.

Nói "hựn" cũng hơi quá. =))))))))) Chỉ là "khó ở" với vài người, trong từng giai đoạn nhất định.

Mà "yêu ghét" văn minh phết đấy chứ! Tất cả những gì mình viết, đều với ngôn ngữ chừng mực, chẳng bao giờ quá phô tục hay thô thiển. Nhiều người cứ nghĩ, hot blogger tương tự vài nhà văn - nhà báo, ồn ào bằng câu chữ chứ đối mặt không dám nói gì. Riêng mình quan điểm, mình phải viết sao để có thể lặp lại nguyên văn trước mặt đối phương, nếu đối phương yêu cầu.

Đôi khi họ ngượng, họ đau vì mình phân tích... có lý, chứ nếu mình cứ văng bậy văng bạ thì đã chả ai cần quan tâm làm gì.

Mình tin rằng, đối với cả những ai không ưa mình, họ đều hiểu rõ mình có lý hay không. Vấn đề là, "Sao thằng này sân si nhờ? Ai hỏi mà mày đáp?" Đấy, nhưng xét ngược lại xem: "Ai mượn các anh, các chị vào tham khảo?" Lặp lại nhé, 99% là... liên quan chết liền!

Lúc nào mình chẳng nhận được những câu hỏi và lời đề nghị như: Anh nghĩ gì về hiện tượng Susan Boyle? Anh có xem chương trình ấy không, review cho em đọc với. Anh biết vụ việc đó chưa, em bức xúc lắm. Blah blah blah.

Ở đây, chúng ta đang bàn về quan điểm. Cái lý của tôi có thể khác cái lý của bạn, nhưng không có nghĩa là tôi sai và bạn đúng, hoặc ngược lại. Có thể cả 2 đều đúng cả, hoặc cả 2 đều sai bét nhè trong mắt kẻ thứ 3. Bạn thấy đó: Bây giờ hệ thống mạng xã hội của tôi bao gồm trên 50,000 khách theo dõi mỗi ngày. Nhiều chưa hẳn quá nhiều, nhưng ít thì không ít. Chín người mười ý. Tiếp thu vài nghìn ý kiến mỗi ngày, chắc thánh cũng phát điên!

Tôi viết để chia sẻ với bạn bè, với những ai cùng góc nhìn. Lắm khi, chính bạn bè và cả độc giả thân thiết cũng sở hữu quan điểm trái ngược hoàn toàn! Nếu nói mãi mà chẳng đi tới đâu, tôi sẽ kết luận: Thôi, mời bạn tìm cái khác vui hơn mà đọc. Nghe thì có vẻ "chảnh chọe", chứ giờ món gà mình nấu vậy người ta không ưng (mà mình ưng), thì đành mời họ xơi món bò, món tôm. Biết làm sao?

Riêng cái món gà ấy, vẫn hàng trăm người thích, hàng nghìn người muốn ăn. Thì cứ để họ ăn! Chứ sao bắt dẹp vô? Bạn nghĩ đi, tôi mà dẹp món gà theo ý bạn, chẳng phải là tôi đang thiếu tôn trọng một đám đông khác à?

Rồi làm sao để không có anti?

LÀM SAO ĐỂ KHÔNG CÓ ANTI?

Nghĩ đi!

Hội anti món gà của thằng Robbey
Hội anti thằng Robbey vì nó dẹp món gà
Hội những người phát cuồng vì món gà của Robbey cho quá nhiều ớt
Hội những người phát điên vì thằng Robbey vừa ăn gà vừa hát
Hội những người phát rồ vì những hội cuồng món gà của Robbey

"Đm nó nấu gà như shit mà cũng có đứa thích ăn. Hôm nào tao cũng ghé ăn nên tao biết nó rất dở. Tụi bây ăn thử xem đúng shit không?"

Má!
Xã hội giờ quá rảnh!

Bạn muốn không bị ghét thì cả đời bạn ngậm cái miệng bạn lại. Xem như bạn vô hình, chả ai để ý gì tới bạn.

Bạn có thể nói rằng tôi khiến bạn khó chịu, nhưng sự khó chịu ấy là do bạn tự rước về. Còn nếu bạn công kích tôi, ném đá tôi, nghĩa là bạn đang trực tiếp đụng chạm đến tôi. Khác hẳn nhé.

Thôi, bitchy tí cho đời nó vui. Tranh cãi mới có tiến bộ, chứ bình lặng mà sống, cuộc đời sẽ giống như việc chạy bộ trên treadmill = luôn dậm chân tại chỗ. Tuy nhiên, mọi thứ đều nên trong chừng mực. Hòn đá ném đi, hòn chì ném lại - không chỉ gây thương tổn cho nhau mà còn cho cả những người xung quanh.

Bottom line: Being bitchy can be fun, but not ALL THE TIME.

Em đặt tựa zị thôi, chứ ghét em thì em đành chịu, quá mệt rầu. -.-

No comments:

Post a Comment